Đề bài: Lòng nhân hậu của nhân vật An đrây Xô cô lốp được thể hiện như thế <br />
nào trong đoạn trích Số phận con người của Sô lô khốp<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
M.Sôlôkhốp là nhà văn lỗi lạc của nước Nga và được coi là một trong những nhà văn <br />
xuôi lớn nhất thế kỉ XX. ông được nhận giải Nôben về văn học vào năm 1965. Tác phẩm <br />
của ông đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. Năm 1957, ông viết tác phẩm Số <br />
phận con người mô tả chiến tranh trong bộ mặt thật của nó. Trong khi lên án chiến tranh <br />
xâm lược, biểu dương khí phách anh hùng của nhân dân, nhà văn không ngần ngại nói lên <br />
cái giá rất đắt của chiến thắng, những đau khổ tột cùng mà con người phải chịu đựng <br />
trong chiến tranh. Từ đó, nhà văn đã khám phá ra chiều sâu tính cách con người Nga bình <br />
dị, nhân ái. Những con người như Xôcôlốp với ý chí, nghị lực phi thường của con người <br />
đã có thể khắc phục được khó khăn, gian khổ, vượt qua được số phận éo le bằng lòng <br />
nhân hậu, bao dung vô bờ bến.<br />
<br />
Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, nỗi đau xót vì tiếc thương những người đồng đội đã <br />
vĩnh viễn mất đi khiến Xôcôlốp như người mất hồn chưa nguôi thì anh còn nhận được <br />
tin là gia đình mình đã bị giết chết bởi bàn tay bọn phát xít. Chính vì thế, anh không dám <br />
quay trở lại quê hương mà đến sống ở nhà vợ chồng một người bạn. Những vấn đề mới <br />
lại đặt ra cũng không kém phần cấp thiết: về đâu và làm gì để sống ? Nỗi buồn và sự cô <br />
đơn đã là bạn đồng hành với Xôcôlốp,đưa anh đến với rượu như một điều tất yếu: Phải <br />
nói rằng tôi đã quá say mê cái món nguy hại ấy.<br />
<br />
Khi gặp bé Vania, thì cuộc đời anh thay đổi hẳn. Chính cậu bé đã làm thay đổi cuộc đời <br />
anh. Khi thấy chú bé thì anh thấy thích nó, và lạ thật đến nỗi bắt đầu thấy nhớ nó, cố <br />
chạy xe cho nhanh để được về gặp nó. Anh quan tâm đến nó với tình cảm thương xót cho <br />
sự trơ trọi, vất vưởng và đói khát của một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Đây <br />
chính là sự đồng cảm của những người cùng cảnh ngộ.<br />
<br />
Biết hoàn cảnh của chú bé, Xôcôlốp đã khóc những giọt nước mắt nóng hổi sôi lên ở <br />
mặt tôi và đây cũng chính là động lực để thôi thúc anh quyết định nhận chú bé là con. <br />
Niềm hạnh phúc của nó làm mắt anh cứ mờ đi, cả người run lên, hai bàn tay lẩy bẩy. Từ <br />
cảm xúc dạt dào đến với hành động quàng tay sang ôm lấy nó, khẽ áp nó vào người. Anh <br />
cũng bất ngờ với niềm vui đến mức không làm sao dứt khỏi chú con trai mới này. Sự gắn <br />
bó mật thiết của hai cha con đã tác động đến tâm hồn Xôcôlốp, khiến cho trái tim đã suy <br />
kiệt, đã bị chai sạn vì đau khổ, nay lại trở nên êm dịu hơn... Chính tình yêu thương và <br />
quyết định nhân ái là liều thuốc kì diệu giúp Xôcôlốp vượt qua nỗi đau của chính mình, <br />
và chính sức mạnh của tình thương yêu đã sưởi ấm tâm hồn tưởng như đã chai sạn của <br />
Xôcôlốp.<br />
<br />
Nỗi đau của quá khứ sẽ mãi là một vết thương không thể lành trong lòng. Trong hạnh <br />
phúc được yêu thương, chăm chút cho bé Vania, Xôcôlốp vẫn luôn phải đối diện với <br />
thử thách của số phận. Từ đây, anh phải gánh trách nhiệm nặng nề là chăm sóc bé Vani<br />
a. Anh có ý thức chăm sóc bé Vania như ăn, ngủ,... nhưng vẫn hơi vụng về. Ẩn sau <br />
những hành động đó là trái tim chân thành, mộc mạc của một tấm lòng nhân hậu.<br />
<br />
Anh cố gắng không làm tổn thương cho tâm hồn non trẻ của bé Vania bằng cách cố <br />
giấu đi sự thật về cuộc đời của chính bé Vania. Khi cậu bé hỏi Xôcôlốp: Bố ơi, cái áo <br />
bành tô bằng da của bố đâu rồi ? thì anh đã phái đánh trống lảng. Một kí ức về người cha <br />
nó đã lóe lên trong đầu đứa trẻ. Nó nhớ lại chiếc áo bành tô bằng da mà bố đẻ nó từng <br />
mặc. Anh cho rằng chưa đến lúc nói cho chú bé biết sự thật cay đắng, chưa nên làm u ám <br />
tâm hồn ngây thơ của chú bé có cặp mắt xanh như da trời, long lanh như những ngôi sao <br />
sáng ngời sau trận mưa đêm. Xôcôlốp đã nén nỗi đau riêng của mình để đem lại niềm <br />
vui cho chú bé. Giờ đây, chính anh cũng đang phải chịu đựng tất cả những mất mát để cho <br />
tâm hồn thơ ngây của bé Vania được thanh thản.<br />
<br />
Hai số phận đau khổ, bất hạnh đã nương tựa vào nhau, nâng đỡ nhau, Vania bé bỏng <br />
cần nơi nương tựa, che chở; còn Xôcôlốp với tình thương yêu và trách nhiệm đã giúp <br />
anh vượt qua nỗi đau của số phận. Nhờ sự kiên cường và tấm lòng nhân hậu nên Xôcô<br />
lốp đã vượt qua được thử thách của cuộc đời. Như vậy, chỉ có tình thương mới chữa lành <br />
được vết thương trong trái tim đó là quy luật tâm lí mà nhiều nhà văn đã khám phá ra. <br />
Cuối cùng, tác giả gửi gắm niềm tin và hi vọng: Thiết nghĩ rằng con người Nga đó, con <br />
người có ý chí kiên cường, sẽ đứng vững được và sống bên cạnh bố, chú bé kia một khi <br />
lớn lên sẽ có thể đương đầu với mọi thử thách, sẽ vượt qua mọi chướng ngại trên đường <br />
nếu như Tổ quốc kêu gọi. Như vậy, tác giả đã bày tỏ niềm tin mãnh liệt vào tính cách <br />
Nga, con người Nga: dù cho số phận có nghiệt ngã, đau khổ nhưng bằng ý chí kiên cường <br />
và lòng thương yêu thì họ đã vượt qua thử thách kiên cường đó để hướng tới một tương <br />
lai tươi sáng hơn.<br />