intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mảnh đời

Chia sẻ: Chim Chichbong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

55
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nó bần thần nhìn vào tấm gương trên tường. Trong ấy có một khuôn mặt, một khuôn mặt xa lạ, lạnh lẽo, vô hồn, phờ phạc cùng đôi mắt hơi quầng. Mái tóc vàng mới làm nay đã rối tung. Đó chẳng phải của ai khác mà là của chính nó. Nó giơ bàn tay lên sờ vào má, hình bóng trong gương cũng làm theo. Nó đã là ai thế này? Câu hỏi ấy xuất hiện bên trong đầu nó, nở bung ra thành cả ngàn câu hỏi làm đầu nó như muốn vỡ tung. Nó đã là...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mảnh đời

  1. Mảnh đời Nó bần thần nhìn vào tấm gương trên tường. Trong ấy có một khuôn mặt, một khuôn mặt xa lạ, lạnh lẽo, vô hồn, phờ phạc cùng đôi mắt hơi quầng. Mái tóc vàng mới làm nay đã rối tung. Đó chẳng phải của ai khác mà là của chính nó. Nó giơ bàn tay lên sờ vào má, hình bóng trong gương cũng làm theo. Nó đã là ai thế này? Câu hỏi ấy xuất hiện bên trong đầu nó, nở bung ra thành cả ngàn câu hỏi làm đầu nó như muốn vỡ tung. Nó đã là ai? Nó đã là ai? Nó biết… Nó nhớ… ***** “Anh ơi, mua hoa cho em đi” “Hả? Hôm nay là ngày gì à?” “Không, chỉ là em thích.” Người con gái ngước ánh mắt trong veo lên nhìn người con trai, chờ đợi. Người con trai im lặng hồi lâu, rồi mỉm cười trước vẻ ngây thơ vô số tội của người con gái. “Được rồi, em thích hoa gì nào?”
  2. “Hoa gì cũng được. Hì hì.” Người con gái bấy giờ mới thôi nhìn người con trai, vừa cười vừa nhảy chân sáo phía trước. Người con trai vẫn bước đi chậm rãi, nhìn theo bóng dáng người con gái, khẽ mỉm cười vu vơ. … Nó đã từng là người con gái ấy… ***** “Mưa rồi, ô của em đâu?” “Em không mang” “Anh dặn em bao nhiêu lần là phải mang ô rồi cơ mà? Về nhỡ mà bị cảm thì làm thế nào?” “Thì chờ anh tới nấu cháo cho em” “Lại nói lung tung rồi. Đừng có mà để ốm đấy.” Anh rút từ trong cặp ra một chiếc ô, bật lên và kéo nó lại gần. Ô của anh rất to, nó có cảm giác chiếc ô này phải che được tới 4 người. Nhưng anh lại luôn thấy chiếc ô ấy nhỏ bé, luôn kéo nó vào thật gần để nước mưa khỏi làm ướt áo nó. Những lúc như vậy, nó khẽ ngước lên nhìn anh đang quạu quọ bên cạnh, miệng khẽ cười thầm. Được như thế này thì nó còn mang ô làm gì nữa? “Thôi, em cầm lấy ô mà về nhà nhé. Hôm sau nhớ mang đi đấy.” “Vậy còn anh?” “Từ bến xe về nhà anh có mấy bước chân ý mà, lại là dãy phố có mái hiên nữa, không sao đâu.”
  3. Nó leo lên xe bus, tay cầm chiếc ô ướt sũng của anh, cố ngoái ra phía cửa sổ để nhìn thấy bóng anh đứng một mình ở trạm chờ xe, nhưng chiếc xe vô tình đã đi xa, nó chẳng thể thấy gì ngoài một màn mưa mù mịt… ***** “Anh có yêu em không?” “Có chứ sao không.” “Thế sao anh chẳng bao giờ nói yêu em cả?” “Câu đấy đâu phải để người ta nói nhiều lần đâu. Cứ phải nói thì mới là yêu à?” “Nhưng mà em thích nghe nhiều lần.” Nó giận dỗi lườm anh. Ngay cả khi đang ngồi, nó vẫn phải ngước lên mới thấy mặt anh. Anh cũng nhìn lại nó, lại im lặng. “Ở kia có ông bà tây trông hay chưa kìa!” “Đâu đâu?”. Nó vội quay về phía tay anh chỉ, nhưng ở đó chẳng có ai cả. “Anh… yêu… em” Anh khẽ thì thầm bên tai nó trước khi nó quay trở lại. Mặt nó bắt đầu nóng bừng, nhưng nó vẫn quay lại lườm anh. “Lần này không tính, anh nói lại đi em nghe chưa rõ” “Không, anh đã nói rồi, em nghe chưa rõ thì kệ em chứ”. Anh đã đứng dậy và bước đi. “Ây, nói lại đi mà, đi…”. Nó chạy theo anh nhõng nhẽo, nhưng anh vẫn không chịu. Nó đành chịu thua, xị mặt đứng lại. Anh đã đi quá nó một
  4. đoạn, thấy vậy liền quay lại, nắm lấy tay nó dắt đi, khẽ mỉm cười. “Em đúng là đồ trẻ con!” ***** “Ơ, dây giày em tuột kìa” Nói chưa dứt câu anh đã cúi xuống buộc lại cho nó, còn nó thì vẫn đứng, ngó ngoáy không yên. “Yên nào!” “…Em tự buộc được mà, em có phải trẻ con đâu.”. Nó phụng phịu. Anh đứng lên lấy tay đặt lên đầu nó, rồi lại dóng sang anh. Nó chỉ cao đến cằm anh. “Khi nào em cao bằng anh, thì lúc đó em sẽ là người lớn”. Anh cười phá lên rồi đi mất, nó lại lẽo đẽo chạy theo sau, chuẩn bị cãi nhau với anh rằng nó đã là người lớn… ***** Cảnh lại thay đổi… Anh đang đứng đối diện nó, khuôn mặt buồn rầu. “Anh nói sao?” “…Chúng mình nên chia tay, anh và em không hợp nhau…” “Anh,… anh nói thế nghĩa là sao? Anh không yêu em nữa à?” “Không phải,…” Anh ấp úng. “Chỉ là,… chỉ là mình nên dừng lại, anh cảm thấy không thể ở bên em được nữa. Anh thấy mệt mỏi” “Mệt mỏi?... Yêu em phiền phức đến thế sao? Hay anh đã có người khác?”
  5. “Không,… mình không hợp nhau, chỉ vậy thôi.” “Chỉ vậy thôi?”. Nó cười khẩy khi nước mắt đã bắt đầu tuôn trào. “…Vậy thì, em xin lỗi đã làm anh mệt mỏi, giờ em sẽ để anh yên, chào anh!” Nó quay ngoắt lại, bước đi khi nó còn có thể. Nước mắt nó đã chảy ra như suối. Nó bỏ chạy, chạy xa khỏi anh, chạy về nhà. Chắc chắn không phải, anh không thể hết yêu nó được, không thể chia tay nó được. Anh vẫn còn yêu nó. Đến tối anh sẽ lại nhắn tin chúc nó ngủ ngon, ngày mai anh sẽ lại gọi điện cho nó, sẽ lại gặp nó, sẽ cười với nó, rằng mọi chuyện vẫn bình thường, anh chỉ lỡ nói nhầm thôi. Và nó, sẽ lại đánh yêu anh như nó thường làm, sẽ như một người cao thượng, tha thứ cho anh. Nhưng anh đã chẳng làm vậy. Một ngày… Rồi hai ngày… Rồi cả tuần… Anh vẫn không gọi, nhắn tin, gặp mặt, hay bất cứ hình thức nào chứng minh anh có giao tiếp với nó. Nó bắt đầu lo lắng, sau đó là hốt hoảng. Nó cuống cuồng gọi cho anh, gửi cho anh hàng chục tin nhắn. Nhưng anh vẫn không trả lời. Những tin nhắn luôn báo đã gửi được, nhưng chẳng có hồi âm. Nó đến tìm anh, khóc lóc, van nài, cầu xin anh. Nó hứa sẽ không bao giờ
  6. đánh anh, không bao giờ làm trái lời anh, nó sẽ làm mọi thứ anh nói, mọi thứ anh yêu cầu, không bao giờ giận dỗi với anh,… chỉ xin anh đừng bỏ nó. Nhưng anh chỉ im lặng. Lần duy nhất anh nói, thì nó nghe được là: “Đã hết rồi, anh xin lỗi, em về đi…” Chỉ có vậy… Nó không đến tìm anh nữa, nhưng mỗi ngày vẫn nhắn tin cho anh, mỗi tin nhắn đều rất dài, cầu xin anh quay trở lại. Đến ngày thứ 30 thì anh tắt máy, có lẽ, anh đã chuyển sang dùng một số khác. Những tin nhắn của nó ngày càng nhiều lên trong hộp thư đi. Mãi mãi không gửi được. Nó biết thế là hết, nhưng nó không chịu tin. Những ngày đầu nó khóc. Gối của nó lúc nào cũng ướt. Thức cũng khóc, ngủ cũng khóc, mơ cũng khóc. Những giấc mơ luôn là về anh. Nhưng rồi cũng chẳng còn nước mắt để nó khóc nữa. Nó bắt đầu đi lang thang quán xá. Bắt đầu là những quán café. Nó ngồi nhâm nhi những cốc café đắng ngắt nó chẳng bao giờ uống được, và gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Uống nhiều quá thành quen, nó bắt đầu ghê sợ vị ngọt, cũng như ghê sợ cuộc sống thanh bình vẫn diễn ra xung quanh. Thế rồi nó bắt đầu đi bar. Có là gì, chỉ là chuyển từ một thế giới im lặng sang một thế giới khác náo nhiệt hơn. Nó muốn thay đổi không khí.
  7. Nhiều kẻ lạ bắt đầu tán tỉnh nó. Có là gì, nó cũng là cựu hoa khôi của trường, từ ngày xưa đã có ối kẻ muốn tán tỉnh nó. Nó bắt đầu những cuộc tình chóng vánh, những cuộc tình mà nó biết đối phương chỉ là những kẻ háo sắc lắm tiền. Có là gì, giờ nó có phải của riêng ai. Nó bắt đầu uống rượu. Vị cay nồng bắt đầu sưởi ấm ruột gan nó. Thứ café đắng lạnh lẽo giờ chẳng phù hợp với nó nữa. Một ly… Hai ly… Rất nhiều ly… Nó càng uống, đầu óc nó lại càng thấy tỉnh táo. Thật lạ. Nỗi đau bỗng dưng trở nên rất thật, nó có thể với tới, có thể chạm vào được. Nó với tay cầm lấy thứ gọi là nỗi đau đó, đưa lên miệng uống… Một thứ chất lỏng cay xè đi qua cổ họng nó. Rượu chính là nỗi đau của nó. Nó sẽ uống hết, sẽ chịu hết nỗi đau một mình, như từ xưa vẫn vậy. Mắt nó bắt đầu hoa lên. Nó chẳng cần biết, chẳng cần quan tâm gì nữa… ***** Nó bắt đầu cặp với các đại gia. Những tên ví dày óc ngắn. Tình một đêm, tình nhiều ngày, miễn là nó thích. Cũng không hẳn là nó thích, giờ đây nó đã không còn biết mình thích gì, ghét gì. Cuộc sống của nó chỉ ngập trong rượu và những cơn say, những cơn đau…
  8. Nó nổi lên trong giới ăn chơi bởi khuôn mặt xinh đẹp cùng phong cách lạnh lùng vô cảm. Mọi thứ trên người nó đều hoàn hảo, trừ con tim đã tan nát và cảm xúc đã chai sạn. Nó thay những thằng bồ đại gia như cơm bữa. Có là gì, nó chẳng quan tâm là ai, chẳng quan tâm người đó thế nào. Nó biết chẳng có ai yêu nó, và nó cũng sẽ chẳng yêu ai. Yêu vài ngày, đi chơi vài lần, rồi bỏ. Nó chẳng cần bận tâm suy nghĩ. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc sống của nó đã có thêm chữ “bất cần đời”. Nó sợ đi trên đường gặp những đôi trai gái yêu nhau, tay trong tay đi dạo. Nỗi sợ đi cùng sự mỉa mai. Những lúc ấy, nó chỉ cười nhạt. ***** Mấy ngày nay nó thấy trong người khác lạ. Nó hơi sợ, nhưng vẫn thử đi khám. Kết quả là nó đã có thai, tháng đầu tiên. Có thai, vậy là,… vậy là… Nó cặp với Hưng đã được gần 2 tháng, khoảng thời gian dài nhất của nó khi cặp với một tên nào đó. Nó cầm tờ kết quả, bước chậm trên con đường đến nhà Hưng. Nó chẳng biết phải làm gì. Nó thấy sốc. Nhưng nó đã nhìn thấy Hưng từ đằng xa, đang mở cửa xe, một con nhóc chân dài ăn mặc hở hang mới bước vào. Hưng đã nhìn thấy nó, nhưng hắn ta chỉ cười khẩy, rồi chiếc xe lao đi. Nó đã đứng lại, tờ giấy kết quả từ lúc nào đã bị vo chặt trong tay. Nó
  9. quay ngược trở lại căn phòng trọ của nó, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nhạt. Nhìn thấy cảnh ấy, nó cảm thấy gì? Ngạc nhiên ư? Không, nó đã biết trước kết cục của những cuộc tình này, không có tình yêu, chỉ là sự ham muốn nhất thời, và một chút bất cần của nó. Đau đớn ư? Không, đã từ lâu rồi nó chẳng còn cảm thấy đau đớn, có thể nó đã đau đến mức giờ chẳng còn cảm thấy có gì đau được nữa, mà nó cũng chẳng việc gì phải đau đớn. Ghen tuông ư? Tức giận ư? Không, nó chẳng yêu hắn. Hắn có là gì của nó đâu. Chỉ như mọi tên nhà giàu khác, một cơn gió lướt qua mặt hồ đã hóa băng. Có chăng chỉ là hắn có thể là bố của đứa con trong bụng nó. Nó chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, những lần khác đều là nó bỏ đi cặp với người khác, chưa một ai, chưa một người nào, trừ anh, có cái quyền được bỏ nó. Đứa con. Nó đã mang thai rồi. Bây giờ Hưng đã bỏ nó. Nó sẽ làm gì đây? Hắn khinh nó, hắn chỉ nhìn nó cười khẩy. Nhưng nó còn trách hắn được không, khi mà chính nó cũng thấy khinh rẻ chính mình. Nói cho cùng, nó cũng chẳng khác gì con nhóc chân dài kia, cũng để những tên sở khanh ấy lợi dụng. Phút chốc nó bỗng thấy ghê tởm, sự ghê tởm làm nó buồn nôn. Nó bước đi vô hồn bên cạnh những làn xe vẫn vùn vụt. Nó nhìn quanh. Toàn những người xa lạ.
  10. Những con phố cũng xa lạ. Nó đang ở đâu??? … Những cuộc tình với đại gia đã đưa nó khỏi thành phố nó sống, nó đang ở một thành phố khác, cũng đông đúc không kém, thành phố của những tên nhà giàu. Nó lại chỉ có một mình. Giữa toàn những người xa lạ. Tự dưng nó bỗng thấy mình thật cô đơn. Bước chân mệt mỏi của nó đã về tới căn phòng trọ, và giờ nó đang đứng trước tấm gương duy nhất trong phòng… ***** Tất cả cũng chỉ tại anh. Tại anh đã bỏ nó mà đi, tại anh đã không chịu trở lại với nó. Nó tức giận hét lên. Nhưng căn phòng trống trải chẳng có phản ứng gì đáp lại. Nó lấy tay kéo tấm gương ném xuống đất. CHOANG! Những mảnh gương vỡ văng tung tóe khắp sàn nhà. Nó ngồi bệt xuống giữa đống thủy tinh vỡ nát, với tay cầm một mảnh gương nhỏ. Bất chợt một giọt máu đỏ tươi xuất hiện, mảnh gương sắc nhọn vừa cứa vào ngón tay nó. Nó cũng giống mảnh gương này, sắc nhọn, nhỏ bé. Anh đã đập vỡ cuộc
  11. đời nó, buộc nó phải trở thành thế này, lạnh lùng, chai sạn, sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai động vào. Nó nhìn trân trân vào ngón tay dính máu. Tự nhiên tâm trí nó trống rỗng. Nó chẳng còn muốn biết, chẳng còn muốn nghĩ nữa. Nó bỗng muốn trở lại, nó muốn làm lại, mọi thứ, kể cả việc gặp anh. Nó không muốn anh đi ngang qua cuộc đời nó nữa. Nó muốn lấy lại tuổi trẻ đã mất của mình. Nhưng ai sẽ trả lại cho nó? Nó bỗng nghĩ tới nhân vật Chí Phèo. Anh ta cũng muốn làm người lương thiện. Nhưng ai cho anh ta lương thiện? Nó thấy mình giống Chí Phèo đến lạ. Sực tỉnh sau cơn say dài, nhưng chẳng thể nào làm lại được, cũng chẳng thể nào đi tiếp. Nó cũng chỉ có một mình, cùng với nỗi tuyệt vọng. Nó lấy mảnh gương vỡ cứa nhẹ vào cổ tay. Những giọt máu bắt đầu thấm ra đầy vết rách. Nhưng nó không cảm thấy đau. Nó cứa thêm một nhát nữa, máu đã thấm ra đầy tay nó, bắt đầu nhỏ giọt xuống sàn nhà. Nó phát hiện ra nước mắt nó cũng rơi. Nó khóc ư? Không, nó đã khóc đủ rồi, đủ cho cả một đời. Chỉ là cơ thể nó chỉ đang tiếc thương chất sống đang mất dần. Nó cười điên dại, nó nằm xuống giữa đống đổ nát, nhắm mắt lại, rồi mọi thứ tối dần đi… *****
  12. Nó lại mở mắt. Thứ ánh sáng chói lóa này là gì đây? Có một hình bóng mờ nhạt xuất hiện. Nó khẽ kêu: “Anh!” Nhưng không phải, đó là một người mặc áo trắng. Nó quay sang bên cạnh và nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường có ga trắng. Vậy là nó đang ở bệnh viện. Khi mọi thứ đã rõ dần, có một cô y tá trẻ tới ngồi bên nó. “Cô thật may mắn, người ta đã phát hiện ra cô nằm giữa vũng máu từ rất sớm. Hình như cô đã không đóng cửa. Nhờ vậy mà đứa con vẫn an toàn” Đứa con,… đứa con,… Vậy là nó vẫn chưa mất đi đứa con. Những suy nghĩ từ từ trở lại với cái đầu trống rỗng của nó. Đúng rồi, đứa con sẽ là liều thuốc cho nó đi tiếp, sẽ là bát cháo hành của nó, sẽ thức tỉnh nó. Đứa con sẽ không bỏ nó đi như Thị Nở trong truyện. Đứa con sẽ lớn lên, cho nó sức mạnh. Nó bỗng cảm thấy giận chính mình. Suýt chút nữa, nó đã lấy đi không chỉ mạng sống của nó mà còn cả một sinh linh nhỏ. Một khát vọng sống bỗng bùng lên trong tâm hồn già cỗi của nó. Nó biết nó sẽ phải làm gì. Trước hết, nó phải trở về nhà, ngôi nhà bố mẹ nó để lại trước khi ra đi… ***** Nó đặt vali lên bậc thềm bụi bặm. Đã mấy năm nó không trở lại nơi này. Mọi thứ vẫn như xưa.
  13. Nó bước tới chiếc bàn kê cạnh tường. Trên đó vẫn còn bức ảnh nó thời còn đi học. Một cô sinh viên trong bộ áo dài trắng đang cười hồn nhiên trước mặt nó. Nó cười nhẹ, cái thời ấy đã qua từ lâu, lâu lắm, tưởng như cả thế kỷ, cho dù tuổi của nó còn chưa tới 30. Bỗng có một người bước vào qua cánh cổng khép hờ, tiếng giầy chạm vào mặt đá nghe lộp cộp. Nó quay lại, rồi lập tức lấy tay dụi mắt. Đó là anh. … Đó không thể là anh, sao anh biết nó trở về? Sao anh còn có thể tìm nó? Sao anh còn có thể đứng đối diện với nó? Một khoảng im lặng dài khi hai con người nhìn trân trân vào nhau, cố mường tượng ra một hình ảnh giữ sâu trong tâm trí đã nhiều năm. Nhiều năm rồi, sự vật đổi khác, thời thế cũng khác, có phải vậy mà con người cũng thay đổi theo? Đầu nó bất chợt đau buốt, những mảng ký ức phai nhạt dần hiện rõ trở lại, trước mặt nó đúng là anh, là anh, chứ ko phải một người nào khác. Sau từng ấy năm, giây phút nó trở về và bỗng gặp lại anh. Nó tự hỏi mình nên làm gì? Một ham muốn bùng lên trong lòng nó. Nó muốn chạy tới ôm lấy anh, hay nó muốn chạy tới đánh anh, đuổi anh đi, nó không xác định được.
  14. Sự bất ngờ làm nó lảo đảo, tim nó đập mạnh, và nó cảm thấy khó thở. Nó phải dùng tay chống xuống bàn để đứng vững. “Anh,… anh đến đây làm gì?”. Nó cất tiếng, phá tan sự im lặng đáng sợ, tự hỏi không biết liệu bóng hình kia có tan biến đi sau khi nó hỏi hay không? “Có người đã gọi điện cho anh, báo rằng có một cô gái cắt tay tự vẫn, nhưng đã được cứu,… và cả đứa con… Có lẽ họ đã nhìn thấy số của anh trong điện thoại của em” Phải rồi, bao nhiêu năm, điện thoại của nó vẫn luôn đặt số gọi nhanh đầu tiên đến anh, bao nhiêu tin nhắn trong hộp thư cũng đều là gửi cho anh. Nó tự hỏi anh đã trả lời người gọi đến thế nào? “Xin lỗi, anh nhầm số rồi.” hay là “Cảm ơn anh, tôi sẽ đến ngay” ? “Vậy sao? Anh đã dùng lại số đó rồi à?”. Nó hỏi, đôi mắt ráo hoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vậy,… mấy năm qua em sống ra sao?” “Tôi sống ra sao, đâu liên quan gì tới anh?” “Kể từ dạo ấy, em bỏ đi khỏi đây, anh sợ em làm điều gì dại dột...” “Anh lo cho tôi à? Từ lúc nào mà anh biết lo cho tôi vậy?”. Nó xấc xược hỏi, lúc này, đôi mắt lạnh lùng đã quay lại nhìn thẳng vào anh. Và nó nhận ra bàn tay của anh đeo nhẫn. Anh vẫn im lặng. “Anh đã cưới rồi?”. Nó khẽ hỏi. “…Ừ,… phải”. Anh bối rồi rụt bàn tay đeo nhẫn ra phía sau.
  15. “Vậy,… đứa bé,… cha nó đâu?” Nó nhìn anh, không hiểu nổi anh muốn gì. Thương hại nó chăng? Hay đang mỉa mai nó? “Cũng không liên quan gì tới anh.” “Anh chỉ muốn,… nếu em cần giúp đỡ gì…” “Không cần!”. Nó sỗ sàng đáp, lần này nó đã tức giận thực sự. “Mời anh đi ngay cho” “Vậy,… vậy, tạm biệt, nếu có gì,… thì cứ nhờ anh, anh sẽ giúp…” Nó ngồi phịch xuống ghế, cơn tức giận vẫn chưa lắng xuống. Tim nó vẫn đập mạnh. Căn nhà bụi bặm nhìn mơ hồ trong ánh nắng sớm. Nó đã tưởng như thấy một chút vui mừng bỗng nhiên nhen nhóm khi nhìn thấy anh, nhưng càng về sau, cảm giác ấy lại càng bị thay thế bởi sự tức giận. Người đàn ông đã bỏ nó mà đi giờ lại nhìn nó với ánh mắt thương hại, lại còn muốn giúp nó ư? Nó không cần! Nó sẽ không cần người đàn ông nào xen vào cuộc đời nó nữa, nó sẽ dùng chính sức mình để nuôi đứa con khôn lớn. Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó… ***** Nó bước ra khỏi căn nhà nhỏ ghi số 26 – ngôi nhà mà nó biết là nhà của anh. Một bên má nó vẫn đau, nó vừa mới ăn một cái tát. Người tát nó, là vợ của anh. Nhưng nó vẫn mỉm cười và bước đi. Vậy là xong.
  16. Nó đã tới nhà anh, đã gặp cả 2 vợ chồng anh, đã nói với vợ anh rằng nó là người yêu cũ của anh, nó đang mang thai, và anh đã đến đề nghị làm cha đứa trẻ. Nó đã cười như điên dại, nó đã nói với vợ anh rằng hãy liệu mà giữ chồng mình. Vợ anh đã tức giận và tát nó, rồi quay sang anh thách thức. Anh lúc đó nhìn nó bằng đôi mắt căm giận nó chưa từng phải nhận, và rồi phải khó khăn lắm mới giải thích được với vợ, rằng anh đã không hề đề nghị như vậy. Trong lúc ấy, nó đã bước ra khỏi ngôi nhà của anh. Nó chỉ muốn anh hãy đừng tỏ ra thương hại nó, đừng cố làm như anh có thể sửa chữa sai lầm. Anh hãy đơn giản, tránh xa nó ra, hãy yêu thương vợ anh, là đủ. Nó đã tạo ra đủ sự ghét bỏ để anh có thể tránh xa nó. Nó bỗng thấy lòng mình thanh thản lạ thường. Từ nay, anh sẽ không còn là gì cả trong tâm trí nó. Nó khẽ sờ lên bụng mình, nơi đứa con đang thành hình. Nó biết đó sẽ là một bé trai. Đó là một linh cảm khác lạ mà nó cảm nhận được. Nó sẽ đặt tên con là Mạnh, bởi con nó sẽ là sức mạnh cho nó sống tiếp, một cuộc sống không vô ích. Đằng xa, hoàng hôn khẽ tiến dần vào thành phố. HẾT.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2