Đề bài: Nghị luận về câu nói: Văn chương giúp chúng ta trải nghiệm cuộc sống ở <br />
những tầng mức và những chiều sâu đáng kinh ngạc. Nó giúp con người sống "Ra <br />
người" hơn, sống tốt hơn nếu ta biết tìm trong mỗi quyển sách, những vệt sáng, <br />
những nguồn sáng soi rọi vào những góc khuất của cuộc đời và của con người”<br />
<br />
Bài làm:<br />
<br />
Từ xưa đến nay, văn chương nghệ thuật trở thành vũ khí, là món ăn tinh thần không thể <br />
thiếu đối với con người trong cuộc sống, khi con người đến với văn chương cũng đồng <br />
nghĩa với việc họ mang vào trong đó những câu chuyện, sự thật đắng cay mà họ từng <br />
thấy, bản thân họ đã trải qua. Thật vậy mà Thanh Thảo cho rằng: "Văn chương giúp ta <br />
trải nghiệm cuộc sống ở những tầng mức và những chiều sâu đáng kinh ngạc. Nó giúp <br />
con người sống "Ra người" hơn, sống tốt hơn nếu ta biết tìm trong mỗi quyển sách, <br />
những vệt sáng, những nguồn sáng soi rọi vào những góc khuất của cuộc đời và của con <br />
người".<br />
<br />
Thanh Thảo là một nghệ sĩ đa tài có thế mạnh với nhiều thể loại và đặc biệt xuất sắc <br />
trong thể loại thơ. Trong suốt cuộc đời, ông đã cống hiến cho sự nghiệp văn học nước <br />
nhà một số lượng văn học đáng kể, là một nhà thơ với tâm hồn đa cảm vì vậy mà ông <br />
cũng hay trăn trở với các vấn đề xã hội và thời đại. Thật vậy, thanh Thảo đã cho chúng ta <br />
thấy vai trò to lớn của văn học trong việc thay đổi tư duy và cách nhìn cuộc sống của con <br />
người. Trước hết văn học là sản phẩm của đời sống, chỉ khi văn học phục vụ cho đời <br />
sống con người và nêu lên được những giá trị, hiện thực cuộc sống mới có giá trị văn học. <br />
Chúng ta có thể bắt gặp trong các tác phẩm văn học là hình ảnh những người nông dân <br />
tần tảo, những người phụ nữ chịu thương chịu khó nhưng lại có cuộc đời trớ trêu nhiều <br />
khổ đau. Xưa kia chúng ta thường được nghe trong những câu chuyện cổ tích rằng ở hiền <br />
thì sẽ gặp lành thế nhưng ở đời đâu có chuyện nào tốt đẹp như thế, những người thấp cổ <br />
bé họng thì luôn chịu áp bức khổ đau, mạng sống của họ bị coi thường và trở nên rẻ mạt, <br />
còn những kẻ trơ tráo hung ác lại nắm thế thượng phong. Chúng là những kẻ đứng đầu <br />
giai cấp, là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến bi kịch của những con người nhỏ bé này. Văn <br />
chương không chỉ đi lật tẩy bộ mặt của cuộc sống lúc bấy giờ mà còn phản ánh mối quan <br />
hệ giữa các giai cấp trong xã hội lúc bấy giờ, và một quy luật không thể chối cãi đó là có <br />
áp bức ắt sẽ có đấu tranh. Và sự thực là dân tộc ta sau bao đấu tranh cũng đã giành được <br />
độc lập, con người không còn phải chịu áp bức khổ đau.<br />
<br />
Văn chương phản ánh cái nhìn toàn diện sâu sắc của người nghệ sĩ về thế giới, qua lăng <br />
kính quan sát của họ sự thực về cuộc đời được hiện lên một cách chân thực giúp người <br />
đọc hiểu thêm về cuộc đời. Văn học chẳng dừng lại ở những áp bức mà con người phải <br />
chịu, qua đó chúng ta cũng thấy được tình cảm và sự hy sinh vĩ đại của những con người <br />
nhỏ bé. Chúng ta cảm động về tình mẫu tử, ca ngợi về những người lính, những vị anh <br />
hùng dân tộc đã xả thân vì đất nước, cũng qua văn học chúng ta thấy được cuộc sống này <br />
không chỉ có xấu xa và bất hạnh, nếu con người chịu khó cảm nhận chúng ta vẫn có thể <br />
thấy được những điều tốt đẹp. Khi bạn cảm nhận một tác phẩm văn học đã bao giờ bạn <br />
thấy phẫn nộ thay cho những con người nghèo khổ rồi lại thương thay cho thân phận họ, <br />
đã bao giờ bạn khóc vì bi kịch của một con người nào đó mà thậm chí bạn còn chẳng biết <br />
họ là ai, bạn cũng trở nên yêu thương và trân trọng những thứ xung quanh mình hơn vì <br />
biết quy luật của thời gian là một qua đi sẽ không bao giờ trở lại. Chẳng phải bạn cảm <br />
nhận được những điều đó là nhờ văn chương hay sao, thực sự như vậy thì văn chương có <br />
tác dụng thanh lọc tâm hồn con người và đưa chúng ta đến với thế giới của sự thật để <br />
trải nghiệm cuộc sống ở những tần sâu hơn, khiến ta sống tốt hơn.<br />
<br />
Văn học cũng có tác dụng giáo dục và thúc đẩy sự phát triển của con người. Chúng ta học <br />
về đạo đức, về lòng hiếu thảo rồi học về các đức tính khác thế nhưng có ai trong chúng <br />
ta dám tự tin mình đã nhuần nhuyễn hết những lời dạy đó. Thế nhưng khi con người tự <br />
thả mình vào tác phẩm văn học ta lại cảm nhận được những đức tính quý báu ấy, từ đó <br />
thêm yêu quý và trân trọng lời dạy, họ biết sửa sai và kịp thời hành động để trở nên tốt <br />
hơn. Vậy chẳng phải kaf văn chương có tác dụng giáo dục hay sao?<br />
<br />
Rồi cũng từ văn chương mà ta biết cảm thông với cuộc đời mịt mờ không tương lai của <br />
những con người nghèo khổ qua tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam. Chẳng phải chúng <br />
ta vẫn thường nghĩ nạn nhân của chế độ cũ là những người dân nghèo khổ nhưng chúng <br />
ta lại quên còn có những đứa trẻ phải chịu bất hạnh kia hay sao? Thời chiến thì chúng bị <br />
mất cha mẹ, sống lang bạt đói rét không tình thương thế nhưng đến thời đại này thì chúng <br />
lại phải sống cuộc sống tẻ nhạt mà không có ước mơ. Niềm khao khát bé bỏng và duy <br />
nhất của chúng cũng chỉ có là bán được vài món hàng rồi lại đợi đến đêm để ngắm đoàn <br />
tàu, cảnh chiều tàn hiu hắt không tiếng người, trên mặt đất chỉ còn vài đứa trẻ đang nhặt <br />
nhạnh những gì còn sót lại từ buổi chợ chiều. Trẻ em đáng ra ở độ tuổi này phải được <br />
vui chơi và học tập thế nhưng chúng lại rơi vào bi kịch sống mà không biết đến cái gọi là <br />
ước mơ, sống mà chôn vùi tuổi thơ vào những thứ bèo bọt, sống vẫn vơ quẩn quanh <br />
không có tương lai cũng nhưng không lối thoát nào cả.<br />
<br />
Chưa hết đồng cảm và thương xót cho những đứa trẻ tội nghiệp ấy thì chúng ta lại bắt <br />
gặp bi kịch nghèo đói đến tột cùng phải tước đi mạng sống của Lão Hạc trong tác phẩm <br />
cùng tên của Nam Cao. Là một lão già khốn khổ bị cái đói đày đọa đến quẩn quanh, tuổi <br />
già là cái tuổi mà con người ta phải được nghỉ ngơi và con cái chăm sóc thế nhưng lão lại <br />
rơi vào bi kịch khốn khổ nhất. Đứa con trai duy nhất vì nghèo túng chẳng đủ tiền cưới vợ <br />
nên đã bỏ người cha già lại và đi kiếm tiền, mình lão ở nhà chỉ còn có con chó mà lão <br />
thương yêu nhất gọi là cậu vàng. thế nhưng cuối cùng vì bần cùng hóa, vì quá đói khổ mà <br />
lão phải bán cậu vàng đi, cảnh cậu vàng bị bán đã khiến cho người đọc thực sự xúc động <br />
bởi loài vật trung thành ấy cũng có cảm xúc như con người, chúng cũng biết suy nghĩ và <br />
đau đớn cho bi kịch của mình và của chủ nhân. Sau tất cả những bi kịch và nỗi đau mà lão <br />
phải chịu thì một nút thắt nữa lại nổi nên trong lòng con người ấy, sự giằng co giữa việc <br />
bán rẻ nhân cách để đổi lấy mạng sống hay tự kết liễu cuộc đời mình. Là con người thì ai <br />
chẳng tham sống sợ chết thế nhưng con người nghèo khổ ấy lại chọn cách từ bỏ mạng <br />
sống của mình, thà chết chứ không chịu đánh mất nhân cách con người mình. Từ bi kịch <br />
của Lão Hạc, ta nhận ra được rằng nhân phẩm của một con người rất quan trọng và cái <br />
giá để giữ được nhân cách cao quý ấy thậm chí là cả tính mạng.<br />
<br />
Cũng là những người nông dân nghèo khổ thế nhưng đến với Chí Phèo của Nam Cao ta <br />
lại thấy đó là một bi kịch của một con người lương thiện bị bần cùng để rồi đánh mất <br />
nhân cách trở thành con quỷ bị xã hội loài người chối bỏ. Chí là một anh nông dân lương <br />
thiện có tuổi thơ bất hạnh bị cha mẹ bỏ rơi, may thay được mọi người nuôi dạy và nhận <br />
được yêu thương từ họ. Chí vẫn lớn lên và trưởng thành như bao đứa trẻ khác nhưng <br />
cuộc đời trí rẽ sang một ngã rẽ khác khi trở thành anh canh điền cho nhà bá Kiến. Tại đây <br />
Chí bị vu oan dẫn phải vào tù vì ý định sàm sỡ của mụ vợ bá Kiến dâm đãng không thành. <br />
Bị nhà tù khiến chí mất đi cái thiện lương của mình lần thứ nhất, Chí đánh mất đi diện <br />
mạo hiền lành của mình và trở thành kẻ đi đòi nợ thuê cho nhà Bá Kiến.<br />
<br />
Cuộc sống cay nghiệt vẫn cứ thế diễn ra cho đến khi Chí gặp Thị Nở, tình yêu đầu của <br />
mình. Tình yêu của hai kẻ dở hơi không biết trời cao đất dày cứ thế mà tiếp diễn thế <br />
nhưng niềm hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì Chí bị Thị Nở chối bỏ, đó cũng là cái <br />
khước từ của xã hội trên con đường trở về làm người lương thiện của mình. Hắn xấu xa, <br />
hắn tội lỗi nhưng hắn cũng là con người, hắn cũng biết rung động, cũng biết đau, vậy tại <br />
sao cái xã hội ấy lại không cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu, cớ sao lại thẳng tay <br />
ném đi tấm vé cuối cùng để hắn quay về làm chính mình. Bị phản bội đầy đau đớn, <br />
những cơn đau quặn thặt khiến hắn tìm đến với rượu, hắn uống để quên đi thực tại thế <br />
nhưng càng uống càng tỉnh, tim hắn đau, trái tim hắn đau lắm nhưng hắn chẳng biết phải <br />
làm gì, cả tiền thức của hắn nhuốm màu u tối bởi đau đớn và tổn thương. Hắn hận, hận <br />
cái xã hội thối nát ấy, hận cả bản thân mình nhưng bất lực và hắn chẳng thể làm gì. Vậy <br />
là sau bao day dứt khổ đau men say đã đưa bước chân hắn đến với nhà Bá kiến. Hắn hận <br />
cuộc đời này lắm rồi, hắn chẳng còn thiết gì ở trên đời này nữa, ngay cả người mà hắn <br />
gọi là yêu sâu đậm cũng đã bỏ hắn mà đi, hắn đau mà hắn cũng hận, hắn chẳng biết điều <br />
gì đã gây ra bi kịch của mình nữa vậy nên hắn đã quyết định giết Bá Kiến rồi kết liễu <br />
cuộc đời mình. Chàng trai 20 tuổi lương thiện năm nào nay đã bất lực và gục ngã trước bi <br />
kịch của cuộc đời mình và anh cũng nhận ra cái bi kịch không thể cứu vớt ấy và chọn <br />
cách từ bỏ cuộc đời mình. Hắn đã chết thế nhưng oán hận vẫn còn ngất trời.<br />
<br />
Qua Chí Phèo, chúng ta đâu chỉ thấy được sự hà khắc cổ hủ của xã hội cũ, đau chỉ biết <br />
đến cái bất công mà con người ta phải chịu. Qua đó ta cũng cảm nhận được tình yêu <br />
thương rằng tình yêu có thể cảm hóa được con người dù cho hắn có xấu xa thế nào đi <br />
chăng nữa. Tình yêu có thể cảm hóa tất cả thế nhưng cuộc đời có quá nhiều đắng cay và <br />
con người thì lại khó có thể tin tưởng người khác để trao đi yêu thương của mình. Kết <br />
quả chỉ những kẻ yếu đuối, những kẻ bị số phận trêu đùa bị tổn thương, bị cả xã hội <br />
chối bỏ, bị khước từ trên con đường trở về làm người của mình. Bi kịch ấy thật đau đớn <br />
biết nhường nào.<br />
<br />
Văn chương ẩn chứa vô vàn những cung bậc cảm xúc, đưa ta vòng quanh cái thế giới sự <br />
thật đầy lừa dối và khổ đau. Vì sự thật luôn tàn nhẫn vậy nên chúng ta cần phải đối mặt <br />
và vượt qua để trưởng thành và hoàn thiện hơn, đúng như quan điểm của nhà văn Thanh <br />
Thảo: "Văn chương giúp ta trải nghiệm cuộc sống ở những tầng mức và những chiều sâu <br />
đáng kinh ngạc. Nó giúp con người sống "Ra người" hơn, sống tốt hơn nếu ta biết tìm <br />
trong mỗi quyển sách, những vệt sáng, những nguồn sáng soi rọi vào những góc khuất <br />
của cuộc đời và của con người".<br />
<br />
<br />