NGOẠI TÌNH<br />
Nguyên tác: Adultery<br />
—★—<br />
Tác giả: Paulo Coelho<br />
Người dịch: Triều Dương<br />
NXB Hà Nội - 2015<br />
epub©vctvegroup<br />
25-12-2017<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
<br />
Mỗi sáng, khi mở mắt chào đón cái gọi là “ngày mới”, tôi cứ muốn nhắm<br />
mắt lại, nằm nguyên trên giường và đừng thức dậy nữa. Nhưng tôi không thể<br />
làm vậy.<br />
Tôi có một người chồng tuyệt vời, anh không chỉ yêu tôi cuồng si mà còn<br />
là chủ một quỹ đầu tư lớn. Hằng năm anh xuất hiện trong danh sách ba trăm<br />
người giàu nhất Thụy Sĩ trên tạp chí Bilan - dù anh cực kỳ khó chịu với việc<br />
đăng tin này.<br />
Tôi có hai con trai (mà như bạn bè tôi vẫn nói) là “lẽ sống của tôi”. Tôi<br />
dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chúng, rồi đưa chúng đến trường, chỉ mất<br />
năm phút đi bộ, chúng sẽ ở đó cả ngày, cho phép tôi làm việc và khỏa lấp<br />
thời gian của mình. Sau giờ học, cô trông trẻ người Philippines sẽ trông<br />
chúng cho tới khi vợ chồng tôi về nhà.<br />
Tôi thích công việc của mình. Tôi là một nhà báo được trọng vọng tại một<br />
tờ báo lớn, có thể tìm mua tờ báo này ở hầu khắp các sạp báo tại Genève, nơi<br />
chúng tôi sống.<br />
Mỗi năm một lần, cả gia đình tôi đi nghỉ, thường là một thiên đường xa<br />
xôi nào đó với bờ biển đẹp như mơ, trong các chuyến đi ấy chúng tôi ở<br />
những thành phố xa lạ nơi dân chúng thường là những người nghèo khổ, họ<br />
làm chúng tôi cảm thấy mình giàu sang hơn, có nhiều đặc ân hơn, và thấy<br />
trân trọng hơn những diễm phúc cuộc đời đã ban cho chúng tôi.<br />
Ồ, mà tôi còn chưa giới thiệu bản thân. Rất vui được gặp các bạn. Tôi là<br />
Linda. Tôi ba mươi mốt tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, nặng sáu mươi tám<br />
cân, và tôi mặc những trang phục đẹp nhất mà tiền bạc có thể mua được (nhờ<br />
sự rộng rãi vô hạn của chồng tôi). Tôi khơi dậy ham muốn ở đàn ông và<br />
ghen tị ở phụ nữ.<br />
Ấy vậy mà, mỗi sáng, khi mở mắt ra chào cuộc đời lý tưởng mà ai cũng<br />
mong ước nhưng ít người đạt được này, tôi biết ngày hôm đấy sẽ là một<br />
<br />
thảm họa. Tôi không băn khoăn một điều gì, mãi cho đến đầu năm nay. Tôi<br />
cứ sống cuộc đời mình như vậy, dù đôi khi thực sự cảm thấy tội lỗi khi nhận<br />
được nhiều hơn mức mình xứng đáng được hưởng. Nhưng đến một ngày đẹp<br />
trời, trong khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà (hôm ấy vào mùa xuân<br />
và hoa bắt đầu nở trong vườn, như tôi còn nhớ), tôi tự hỏi: “Đời mình là thế<br />
này sao?”<br />
Lẽ ra tôi không nên hỏi câu ấy. Đó là vì một nhà văn mà tôi đã phỏng vấn<br />
hôm trước, ông ấy có lúc đã nói rằng: “Được sống hạnh phúc, tôi đâu thích<br />
gì. Tôi thích sống một cuộc sống nhiều đam mê, nghĩa là mạo hiểm, bởi bạn<br />
không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”<br />
Vào lúc ấy, tôi nghĩ: “Tội nghiệp. Ông ta không bao giờ thấy thỏa mãn.<br />
Ông ta sẽ chết trong buồn thảm và cay đắng.”<br />
Ngày hôm sau, tôi nhận ra chưa bao giờ mình dám mạo hiểm cả.<br />
Tôi biết điều gì ở phía trước cuộc đời mình: một ngày khác y như ngày<br />
hôm trước. Còn đam mê? Ồ, tôi yêu chồng tôi, nghĩa là tôi chẳng có lý do<br />
phải phiền muộn bởi tôi không sống chung với chồng tôi chỉ vì tiền của anh,<br />
vì con cái, hay để giữ thể diện.<br />
Tôi sống ở một đất nước an toàn nhất thế giới, tôi không có khó khăn gì<br />
phải kể lể, và tôi là một người vợ tốt, người mẹ tốt. Tôi được nuôi dưỡng để<br />
trở thành một người Tin lành đúng nghĩa, và tôi định sẽ truyền nếp giáo dục<br />
đó cho các con tôi. Chưa bao giờ tôi phạm một bước đi sai lầm, bởi tôi biết<br />
sai lầm sẽ dễ dàng hủy hoại mọi thứ ra sao. Những gì phải làm, tôi đều làm<br />
một cách hiệu quả và bỏ ít nỗ lực nhất có thể. Khi còn trẻ, tôi đã trải qua nỗi<br />
đau của một tình yêu đơn phương, cũng như bao người bình thường khác.<br />
Tuy nhiên, từ khi kết hôn, thời gian đã ngừng lại.<br />
Nghĩa là, cho tới khi tôi gặp phải ông nhà văn khủng khiếp đó cùng câu<br />
trả lời của ông ta cho câu hỏi mà tôi đặt ra. Ý tôi là, những điều quen thuộc<br />
và sự nhàm chán thì có gì sai?<br />
Thành thực mà nói, chẳng làm sao hết. Chỉ là... chỉ là một nỗi sợ bí ẩn<br />
rằng mọi chuyện có thể thay đổi trong chốc lát, và khiến tôi lâm vào cảnh<br />
trắng tay.<br />
Từ giây phút tôi có cái suy nghĩ mang điềm dữ vào buổi sáng đẹp trời<br />
<br />
rạng rỡ ấy, tôi bắt đầu cảm thấy sợ. Nếu chồng tôi qua đời, liệu tôi có thể<br />
một mình đối chọi với thế giới này không? “Có chứ,” tôi tự nhủ, vì khoản<br />
tiền anh ấy để lại sẽ đủ nuôi cho cả mấy thế hệ. Còn nếu tôi qua đời, ai sẽ<br />
chăm lo các con tôi? Chồng yêu quý của tôi. Nhưng chắc chắn anh ấy sẽ tái<br />
hôn, bởi anh ấy giàu có, quyến rũ và thông minh. Liệu các con tôi có được<br />
trao vào tay người tốt không?<br />
Điều trước hết tôi làm là gắng trả lời tất cả những câu hỏi của mình. Và<br />
càng trả lời được nhiều câu hỏi, thì những câu hỏi khác lại càng này ra nhiều<br />
hơn. Khi tôi già, liệu anh ấy có bồ nhí không? Chúng tôi không làm tình<br />
nhiều như trước đây, vậy phải chăng anh ấy đã có người khác? Anh ấy có<br />
nghĩ tôi đã tìm được người khác không, vì ba năm qua tôi chẳng tỏ ra hứng<br />
thú gì nhiều với chuyện tình dục?<br />
Chúng tôi chưa bao giờ cãi vã vì ghen tuông, và tôi từng nghĩ rằng điều<br />
đó thật tuyệt, nhưng sau buổi sáng mùa xuân ấy, tôi bắt đầu ngờ rằng có lẽ<br />
việc chúng tôi thiếu sự ghen tuông nghĩa là hoàn toàn thiếu tình yêu từ cả hai<br />
phía.<br />
Tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa.<br />
Trong suốt một tuần, mỗi khi tan sở, tôi sẽ đi mua gì đó tại những cửa<br />
hiệu đắt đỏ trên phố Rhône. Tôi thực sự chẳng muốn thứ gì, nhưng ít nhất tôi<br />
cảm thấy - nói thế nào nhỉ? - mình đang thay đổi, đang tìm điều mà tôi còn<br />
không biết mình cần đến, như đồ gia dụng mới chẳng hạn, dù phải nói rằng,<br />
những sự mới mẻ trong thế giới đồ gia dụng quả là khó tìm. Tôi tránh các<br />
cửa hàng đồ chơi, bởi tôi không muốn làm hư các con bằng việc hằng ngày<br />
mua quà cho chúng. Tôi cũng không vào gian hàng cho nam giới, nhỡ đâu<br />
chồng tôi lại nghi ngờ sự hào phóng cực độ bất thường của tôi thì sao.<br />
Về đến nhà và bước vào vương quốc quyến rũ là thế giới riêng của mình,<br />
mọi thứ dường như thật kỳ diệu trong chỉ trong dăm ba tiếng, cho đến khi<br />
mọi người đi ngủ. Rồi, chầm chậm, cơn ác mộng sẽ bắt đầu.<br />
Tôi nghĩ rằng đam mê là thứ chỉ dành riêng cho lớp trẻ và ở tuổi tôi, mất<br />
đi đam mê cũng là bình thường, nhưng đấy không phải điều làm tôi kinh<br />
khiếp.<br />
Vài tháng đã trôi qua và hôm nay, tôi là một phụ nữ bị giằng xé giữa nỗi<br />
<br />