intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người yêu bầu trời

Chia sẻ: Windows_1 Windows_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

53
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thư chạm khẽ vào bông hoa trứng cá trong tầm với, những cánh hoa bung rơi. Duy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ nhìn Thư rồi mỉm cười. Một cái gì đó cần tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Một tuần, một tháng, một năm, năm năm hay mười năm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người yêu bầu trời

  1. Người yêu bầu trời Thư chạm khẽ vào bông hoa trứng cá trong tầm với, những cánh hoa bung rơi. Duy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ nhìn Thư rồi mỉm cười. Một cái gì đó cần tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Một tuần, một tháng, một năm, năm năm hay mười năm. Thôi kệ không biết chính xác thì cứ coi gần hai năm là quen thuộc vậy. Chỗ ngồi gần cửa sổ là cái quen thuộc ấy. Đây là vị trí mà Thư chọn một cách ngẫu nhiên khi bước vào lớp 10. Vậy mà bây giờ khi đã gần hết lớp 12 Thư chưa từng có ý định chuyển đến một chỗ ngồi khác mà nhường vị trí này cho bất kì ai… Bởi vì cái cửa sổ đã trở thành cái khung ảnh chụp lại cho Thư những khoảnh khắc mà không biết đến khi rời khỏi nơi đây, Thư có thể quên được không. Từ vị trí cạnh cửa sổ này có thể trông ra sân thể dục, một khoảng sân đầy nắng, gió và một người yêu bầu trời. Tại nắng, tại gió mà Thư nhận ra người yêu bầu trời hay tại người yêu bầu trời mà Thư cảm nhận được nắng gió nơi ấy Thư cũng không biết nữa. Thư cũng mong không ai hỏi Thư tại sao luôn
  2. phải viết thời khóa biểu của chính mình vào sổ tay mà có thể nhớ rõ lịch học thể dục của một người khác: Nguyễn Anh Duy. Cái tên này có lẽ chẳng lạ lẫm với học sinh trong trường này kể cả học sinh mới vào lớp 10 bởi vì chẳng ai vào học trường này mà chưa từng được nghe đến một vận động viên nhảy cao đã vượt qua rất nhiều kỉ lục trong cuộc thi cấp thành phố. Nhưng với Thư, Duy đã là một người đặc biệt trước cả khi cậu “nổi tiếng”, khi đó cậu chỉ đang tập nhảy cao trong một giờ thể dục… Bên cửa sổ của lớp 10A8 ngày ấy và 12A8 bây giờ, có một cô bé lơ đãng trong giờ Giáo dục công dân nhàm chán. Thư vẫn nhớ lúc ấy là đầu tháng Tư, mùa này là mùa cây cối bắt đầu phô ra nét xanh tươi sau thời gian đâm chồi nảy lộc suốt mùa xuân. Cây xà cừ già trồng bên sân thể dục cứ chốc chốc lại rung rinh khi gió lướt qua và bao nhiêu lá vàng bứt khỏi cành để trở về với đất. So với bài giảng của thầy thì khung cảnh lãng mạn ấy thu hút Thư hơn. Cô bé thả hồn theo những chiếc lá bay. Có một cơn gió nhẹ nối tiếp cơn gió lớn vừa thổi qua. Gió chỉ đủ mạnh cho một chiếc lá rất nhỏ bứt khỏi cành và rơi xuống. Thư dõi theo hành trình của chiếc lá ấy. Nó chao lượn nhiều vòng từ trên cao rồi nhẹ nhàng hạ cánh chạm qua vai của một người. Người đó đang trong giờ thể dục, đang vô tư cười đùa cùng những thằng bạn khác, không hề nhận ra có một chiếc lá vừa chạm khẽ vai mình, và cũng không nhận ra có một ánh mắt đã dừng lại trên nụ cười của cậu, bỏ mặc đoạn hành trình cuối cùng của chiếc lá từ vai cậu xuống đất. Từ sau giây phút ấy, Thư cũng không ngắm lá rơi nữa, cô bé bắt đầu dõi theo cậu bạn kia, có phải tại mắt Thư tinh quá mà cô bé nhìn rõ hết những xúc cảm trên gương mặt của cậu bạn kia: cái mím môi và ánh mắt quyết tâm
  3. khi chuẩn bị lấy đà nhảy cao, nụ cười thật tươi khi nhảy qua một mức xà và cả những sợi tóc bị mồ hôi làm bết lại bên thái dương. Rồi đột nhiên như cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn theo mình, cậu nhìn về hướng cửa sổ lớp Thư, Thư giật mình bối rối như vừa mắc tội nhìn trộm ai đó. Vẻ mặt ấy bị thầy giáo chú ý vì nó khác với những khuôn mặt ngao ngán mà thầy cho là đang chăm chú nghe giảng. Vậy là Thư bị thầy gọi đứng dậy trả lời. Sau câu trả lời là… một tràng cười của 10A8. Sau đó, như một thói quen, cứ đến giờ thể dục của lớp ấy, Thư lại cố gắng nhìn ra góc sân thể dục nhiều nhất có thể. Chưa một lần Thư dám bắt chuyện với người bạn ấy, đến cả cái tên Thư cũng chỉ biết khi nghe những người bạn gọi Duy. Thư vẫn nhớ lần đầu tiên được phỏng vấn sau khi đoạt giải nhất cuộc thi nhảy cao cấp thành phố, khi được hỏi tại sao Duy thích nhảy cao, Duy đã trả lời rằng: “Vì yêu bầu trời, khi tung người bay qua xà thì thứ duy nhất nhìn thấy là bầu trời”. Từ ấy, Thư tự đặt Duy vào vị trí idol trong tim mình với cái tên Người yêu bầu trời và coi mình như một fan thầm lặng dõi theo từng bước đi của người đó. Có những khi sắp phải tham dự một giải đấu nào đó, Duy phải tập luyện rất nhiều. Lúc ấy, Thư cũng như tự đặt mình vào một trạng thái hơi “căng thẳng” nghĩa là những lúc Duy luyện tập thì Thư luôn cố gắng không rời khỏi cái vị trí gần cửa sổ của mình như người thợ săn ảnh sợ rằng sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc có một không hai nào đó. Thư tự gieo vào trong lòng mình những âu lo vu vơ khi thấy Duy tập đến mức mồ hôi ướt đẫm, cả những hồi hộp khi Duy tung người bay qua xà rồi cả chút thương thương khi thấy Duy nhìn buồn thiu vào mức xà mới chưa
  4. nhảy qua. Từ khi tâm trạng của Thư vì một người mà bị ảnh hưởng, thấm thoắt mà cũng đã gần hai năm, bây giờ cả 2 đều đã lớp 12 rồi, tình cảm cũng tự nhiên lớn lên như cái cây xà cừ cứ sau mỗi lần rụng lá là lại già đi. Khối 12 vừa thi xong học kì II, chẳng mấy nữa mà Thư sẽ không còn ngồi ở vị trí này nữa, không còn được nhìn ra khoảng sân và cả hình ảnh Duy đang nhảy cao nữa. Mới thi học kì xong nên các thầy cô dễ tính cho học sinh ngồi tự ôn tập những môn thi đại học của mình, tiết sau là tiết thể dục của lớp Duy, nhớ đến điều đó tự dưng Thư lại thấy lòng mình nao nao. Bất chợt quay sang ngang, Thư thấy lớp trưởng lớp phó đang cùng nhau giải một đề toán, cả lớp ai cũng thầm ngưỡng mộ cặp đôi ấy, ngưỡng mộ những quan tâm, những tình cảm rất trong sáng mà họ dành cho nhau. Còn Thư thì sao nhỉ, nghĩ về mình, Thư chợt lắng lòng một chút, gần 2 năm rồi, không còn quá ngây thơ và hồn nhiên đến nỗi không đặt tên được tình cảm dành cho Duy. Có lẽ Duy vẫn là Idol nhưng đã là một Idol đặc biệt. Thư không có những poster của Duy để dán khắp phòng, cũng không có những chữ kí vào cuốn sổ tay để Thư nâng niu. Tất cả những gì Thư có ở Idol này là một album ảnh tự lưu trong trí nhớ: nụ cười, ánh mắt, những giọt mồ hôi trên trán, những sợi tóc bết lại bên thái dương và cả tông màu xanh lam – trắng của những chiếc áo phông Duy hay mặc mà Thư vẫn gọi đó là màu của bầu trời. Tất nhiên với một chàng trai nổi tiếng như Duy ở trường này, từ khung cửa sổ, Thư nhìn thấy cả những cô bé hay chạy đến cạnh Duy chỉ để đưa một chai nước ngọt, một chiếc khăn mặt khi Duy hết giờ thể dục, hay cả cảnh ngày 14/2 khi Duy còn đang tập nhảy cao một mình, có cô bé cầm hộp socola chạy lại tặng Duy. Khi ấy đang trực nhật trong lớp Thư cũng phải dừng lại hồi hộp dõi theo từng sắc thái hiện ra trên gương mặt Duy, để rồi
  5. đưa tay lên ngực thở phào khi thấy Duy đưa tay gãi đầu bối rối từ chối món quà ấy. Những hình ảnh như thế, Thư chứng kiến không ít lần nhưng nó không được lưu lại trong tâm trí Thư lâu, có lẽ trí nhớ của Thư đã được mặc định chỉ lưu lại hình ảnh của mình Duy, với khoảng sân và khoảng trời ấy. Thư đã từng thầm ước giá như Duy chỉ yêu duy nhất bầu trời thôi, không yêu một người con gái nào, nhưng rồi Thư lại tự gõ vào đầu trách mình sao mà ích kỷ thế! Nhớ lại một chút lại thoáng lo sợ cái ngày không còn được nhìn thấy Duy nữa, khoảng sân ấy chẳng khi nào thiếu lớp học thể dục nhưng chỉ cần không nhận ra Duy ở đó thôi, Thư đã thấy nó trống vắng lắm rồi. Từ bao giờ khoảng sân ấy trong mắt Thư chỉ có nắng, gió, cây xà cừ, bầu trời và Duy nữa thôi. Tiếng chuông báo vào tiết học cuối của buổi chiều vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong Thư. Một ngày có nắng nhạt bỗng trở nên vui tươi hơn khi Thư nhận ra một nụ cười quen thuộc trong đám con trai lớp 12A1. Cảm giác xôn xao lại trào lên, càng lúc Thư càng cảm thấy con tim mình vượt ra ngoài vòng kiểm soát khi thấy Duy. Nhưng thôi kệ, đập nhanh như thế, Thư biết rằng nó rất vui khi có thể nhìn thấy Duy cười và nhảy cao như thế kia. Cả một tiết học này, Thư cho mình quyền lười nhác, cái đề Toán làm dở từ tiết trước chỏng chơ trên bàn vì chủ nhân của nó đang mải dõi theo một người khác. Đến một mức xà rất cao, mọi người trong lớp Duy dồn hết sự chú ý vào cậu và chờ đợi. Duy lấy đà và nhảy. Xà không rơi. Qua rồi, mọi người hưng phấn vỗ tay động viên Duy, Duy cũng mỉm cười nhưng không ai để ý lúc tiếp đất tay trái của Duy bị đập mạnh xuống đất, ngoại trừ Thư. Nhìn cái nhíu mày của Duy,
  6. Thư biết Duy đau nhưng vẫn cười chắc vì sợ mọi các bạn cùng lớp lo lắng. Thư thầm nói Duy là: “Đồ ngốc!”, nhưng sao trong lòng lại có cảm giác bồn chồn vì thương Duy thế này… Chiều đó là phiên trực nhật của Thư nên Thư về muộn một chút, quét dọn xong xuôi, đứa bạn cùng bàn nói có việc bận nên về trước. Thư xách xô rác đi đổ, bỗng ở cạnh thùng rác lớn của trường Thư thấy một bóng dáng quen thuộc quá! Hồi hộp, Thư đưa tay lên ngực, thở sâu, rồi bình thản bước đến chỗ đổ rác. Thấy có người cũng đổ rác, Duy quay lại cũng thoáng bất ngờ vì thấy Thư và rồi như nhớ ra điều gì đó cậu bật cười. Vậy là chỉ nụ cười ấy thôi làm cái bình thản mà Thư cố tạo dựng tan biến, trống ngực đập thình thịch làm Thư bối rối quá! Cô học trò cố đổ rác thật nhanh và bước về lớp. Nhưng: - Cậu có thích hoa trứng cá không? Câu hỏi bất ngờ của Duy làm Thư khựng lại nhìn Duy không biết nói gì. Duy mỉm cười nói tiếp: - Cậu… ra ngắm hoa trứng cá cùng tớ một lúc rồi về. Rồi không đợi Thư kịp trả lời, Duy đi lại gần cầm nhanh vào cổ tay Thư và kéo về phía cây trứng cá góc sân trường. Thư ngỡ ngàng đến nỗi chỉ biết bước nhanh theo Duy. Hai đứa cùng trèo lên cây trứng cá và chọn một cành lớn để ngồi. Cây trứng cá mùa này đang ra hoa, chưa có quả, chỉ có những bông hoa trắng năm cánh nhỏ li ti xinh xinh, và có lẽ đây là lần đầu tiên Thư nhận ra hoa trứng cá đáng yêu như thế. Sao lại có cảnh tượng này xảy ra nhỉ, Thư đang ngồi cạnh người mà chưa một lần Thư dám bắt chuyện dù rất muốn.
  7. Cảm giác nghi hoặc quá! Thư chạm khẽ vào bông hoa trứng cá trong tầm với, những cánh hoa bung rơi, Thư khẽ rụt tay lại như hối hận vì vô tâm làm những cánh hoa rụng sớm. Duy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ nhìn Thư rồi mỉm cười. Một lát, thấy Thư không nói gì, Duy bèn lên tiếng: - Cậu có thấy hoa trứng cá đẹp không? - Uhm, đẹp rất giản dị. Nhưng… - Nhưng sao? - Đẹp nhưng mong manh quá… chỉ chạm khẽ đã tự buông rơi rồi… Duy lại cười: - Cậu đa cảm và lãng mạn quá! Ơ, bác bảo vệ… Cúi xuống! Cả hai cùng cúi xuống bất ngờ quá nên va đầu vào nhau, Thư hơi đau, đang định kêu thì thấy Duy đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. Hai đứa theo dõi theo bác bảo vệ qua kẽ lá đến khi bác kết thúc buổi “tuần tra” và trở về phòng của mình, cả hai ngẩng đầu lên và bật cười. Những ngại ngùng ban đầu bị tiếng cười làm tan biến, Thư tinh nghịch: - Cậu gan thật! Nếu bị bác bảo vệ bắt được đang trèo cây thì sao? - Oh, yên tâm cùng lắm thì chỉ bị cảnh cáo thôi. Với lại… - Với lại sao? - Tớ trèo nhiều lần rồi, cũng bị cảnh cáo nhiều rồi. Mà bác bảo vệ hiền lắm! - Không ngờ cậu cũng nghịch vậy đấy! – Thư chợt nhớ ra lúc Duy bị đau tay ban nãy – Mà tay trái của cậu còn đau không? - Sao cậu biết? - Tớ… Thấy Thư bối rối, Duy mỉm cười như hiểu ra một điều gì đó:
  8. - Còn hơi đau… Hình như bị bong gân nhẹ thôi. - Cậu đưa tay đây! Duy không hiểu Thư định làm gì chỉ đưa tay trái cho Thư như vô thức. Thư mỉm cười, cầm tay Duy đưa lên gần miệng và thổi nhẹ vào chỗ bị đau. Thư có cảm giác tất cả hành động của mình đang bị chi phối bởi một trái tim không biết nghe lời nhưng mặc kệ… Duy đang ở rất gần Thư, không phải chỉ là hình ảnh Duy qua ô cửa sổ, và Thư không nghĩ được nhiều điều nữa. Còn Duy thì rất ngạc nhiên trước hành động của Thư, cái cảm giác ấm ấm nhột nhột của hơi thở khi chạm vào da tay làm tim Duy có cảm giác như muốn lặng đi. Sau vài cái thổi nhẹ, Thư cười giải thích cho cái gương mặt không hiểu gì của Duy: - Mẹ tớ bảo khi bị đau, cái miệng sẽ giúp cái tay bớt đau. Tớ đang thử xem có linh nghiệm với cậu không. - Uhm. - Hì. Có đỡ đau không? Duy lúc ấy mới hiểu và lại cười tinh nghịch, cậu khẽ lúc lắc cổ tay và nói: - Hình như hết đau thật rồi! - Ơ, giỏi nịnh. - Thật đấy! Thôi mình về đi, cổng trường sắp đóng rồi! Thư và Duy cùng ra về. Và trong giấc mơ của ai đó, ngày hôm ấy có những cánh hoa nhỏ xinh bay vào. Và có một ai đó chỉ một buổi chiều đã mắc phải thói quen, mỗi khi cái tay nhói đau lại đưa lên gần miệng để thổi khẽ… *** Cũng sau buổi chiều hôm ấy, Thư không cần phải chờ đến những giờ thể dục để được nhìn thấy Duy nữa mà bây giờ, tiết thể dục còn lại của năm lớp
  9. 12 được các thầy đặc cách cho học sinh ngồi trong lớp ôn bài cho kì thi tốt nghiệp và đại học. Thư vẫn không bỏ được thói quen thỉnh thoảng nhìn ra sân thể dục nhưng bây giờ góc sân có cây trứng cá cũng trở thành một vị trí khiến ánh mắt Thư dừng lại. Những buổi chiều tan học, dù không phải trực nhật, Thư và Duy vẫn cùng nhau ngồi lại, lúc thì trên cành cây trứng cá, lúc thì dưới gốc cây xà cừ giúp nhau ôn bài rồi kể chuyện cho nhau nghe. Ngày trước, lúc tự nhận Duy làm Idol, Thư không hề nghĩ rằng Duy lại dễ gần đến thế! Duy vui tính, tinh nghịch có những lúc đi ngang qua cửa sổ lớp Thư, Duy tinh quái đưa nhanh cho thư một trái ổi hay một cái kẹo mút mà không ai biết. Đã có lần Thư hỏi tại sao Duy lại yêu bầu trời, Duy chỉ mỉm cười nói rằng: một ngày nào đó cậu sẽ biết. Đã có lúc Thư sợ rằng nếu Duy biết Thư thích Duy thì hai đứa sẽ không còn vô tư và hồn nhiên như hiện tại. Nhưng dù cố gắng che giấu đến đâu Thư cũng không thể bắt tim mình không loạn nhịp lúc Duy cầm tay Thư cùng chạy khi bị bác bảo vệ bắt quả tang cả hai đang ngồi vắt vẻo trên cây trứng cá, không thể ngăn hai má nóng dần lên khi Duy cầm ngón tay bị dao cứa của Thư lên và thổi khẽ. Và Thư nhớ, nhưng không thể tả được cảm giác khi lên văn phòng lấy giấy báo dự thi của cả hai đứa, trên phần nguyện vọng 1 của cả hai là cùng một trường đại học. Là trùng hợp ngẫu nhiên ư? Thư chấp nhận đáp án đó nhưng vẫn có cảm giác vui vui. Khi Thư đưa giấy báo dự thi cho Duy, nhìn vào mắt Thư, Duy đọc được những suy nghĩ của cô bạn, mà thực ra là từ trước đến giờ hình như chưa bao giờ cô bạn ấy giấu được ý nghĩ của mình không lộ ra trong ánh mắt. Người đâu mà ngây thơ đến lạ. Duy không giải thích thêm điều gì chỉ khẽ xoa đầu Thư và bảo: cùng cố gắng nhé! Thư hơi bối rối, đưa tay vuốt lại chỗ
  10. tóc vừa bị Duy làm cho hơi lộn xộn, Duy làm cho Thư có cảm giác mình bé đi và được che chở chỉ vì những cử chỉ rất nhỏ. Đã có lúc Thư thấy mình giống một bông hoa trứng cá, cánh hoa chỉ cần chạm nhẹ đã rơi và những cử chỉ thân thiết một chút thôi của Duy cũng làm Thư cảm thấy xôn xao và bâng khuâng quá! Lại có thêm một động lực để cố gắng rồi… Và trời cũng không phụ lòng người. Cầm giấy báo trúng tuyển trong tay, Duy gọi điện ngay cho Thư và cả hai cùng hạnh phúc hét ầm lên qua điện thoại. Tối hôm ấy, Duy nhắn tin: - Trứng cá ở trường chín nhiều lắm rồi đấy! Cậu có muốn ăn không? - Khi nào? - Mai nhé! Bọn mình cùng đến lấy sổ đoàn luôn. - Ok! Mai gặp cậu nhé! *** Hôm sau, Thư đến trường cấp 3 nhưng chưa thấy Duy đâu. Từ xa nhìn cây trứng cá đầy những quả đỏ li ti, Thư mỉm cười và chạy về phía đó. Cảnh giác nhìn vào phòng bảo vệ, thấy bác bảo vệ còn đang mải xem một trận bóng đá, Thư an tâm trèo lên cành trứng cá quen thuộc. Ơ kìa, có một bức thư được gài ở cành ngay đó. Nó ghi là “gửi Thư”… Thư mở ra đọc, là một bức thư dài: “Ngày lớp 10, có một lần trong giờ thể dục, bất chợt nhìn về phía cửa sổ của lớp 10A8. Uhm, tớ thề lúc ấy như có người giục tớ nhìn về phía đó! Tớ thấy một cô bé bị đứng gọi lên trả lời, tớ không nghe được câu trả lời của cô bé ấy chỉ nghe thấy tiếng cười rộ lên của cả lớp. Tự dưng tớ tò mò kinh khủng.
  11. Giờ ra chơi, ngồi trong canteen trường, tớ đành lại hỏi đứa bạn tớ quen cũng học 10A8, nó kể: - Thầy Dũng dạy Giáo dục công dân đang giảng bài về Tình yêu (hình như ấy là bài Giáo dục công dân hay nhất nhỉ) vậy mà không biết cô bé ấy lơ đãng thế nào mà không để vào đầu một chữ nào. Để lớp học thêm hấp dẫn, thầy hỏi định nghĩa của từng người về tình yêu rồi không hiểu cô bé ấy làm gì mà lại thu hút ánh mắt của thầy. Bị gọi tên, cô bé ấy ngơ ngác đứng lên, thầy nghiêm khắc nhắc cả lớp im lặng nên không ai dám ho he nhắc bài cô bé đó. Biết thừa cô học trò của mình không nghe giảng, thầy Dũng chỉ hỏi duy nhất hai từ: - Là gì? (Ý thầy là “tình yêu là gì ấy”) Cô bé ấy tròn xoe mắt nhìn thầy giáo và lấy hết dũng khí, ngập ngừng trả lời: - Là…. bầu trời ạ! Cả lớp bật cười vì câu trả lời ngộ nghĩnh ấy, và nghe kể lại… chính tớ cũng thấy ấn tượng vì câu trả lời đó. Sau hôm ấy, tớ hay nhìn lên bầu trời hơn. Và sau rất nhiều năm tớ đã chọn cho mình được gam màu ưa thích là màu xanh lam – trắng – màu của bầu trời và những đám mây. Khi được hỏi tại sao thích nhảy cao, tớ nhớ đến cảm giác khi tớ tung người bay qua xà, mở mắt ra… tớ thấy bầu trời rất gần… và cũng vì thế mà tớ yêu môn nhảy cao hơn. Cậu đã hỏi tớ vì sao tớ thích bầu trời nhỉ, hình như là… vì cậu. Xin lỗi vì không nói điều này cho cậu biết sớm hơn. Và cám ơn buổi chiều trực nhật ấy, không có nó không biết khi nào tớ mới dám bắt chuyện với cậu…”
  12. Lá thư bị bỏ lửng bởi dấu “ba chấm”, Thư bất ngờ và xúc động đến ngỡ ngàng, Thư ngó dáo dác xung quanh tìm Duy. Bỗng điện thoại rung: - Cậu đọc hết rồi à? - Cậu đang ở đâu? - Cành cây trứng cá là vị trí bí mật của tớ từ hồi lớp 10 đấy! Cậu biết tại sao không? Vì từ đó có thể nhìn rất rõ một người ngồi cạnh cửa sổ. Thư nhìn về phía khung cửa sổ quen thuộc của mình. Duy đang ngồi đúng vị trí mà Thư từng ngồi. Duy cười tươi khi thấy Thư nhận ra mình. Nhìn nụ cười ấy từ xa, mà sao… Khẽ chớp mắt, Thư lại thấy có nước mắt rơi. Thư mỉm cười, khẽ lau nước mắt và nói thật nhỏ qua điện thoại: - Cậu có biết cậu là người khiến tớ bị thầy gọi lên hỏi : “Là gì” không đồ ngốc này!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2