Đề bài: Nhận định về niềm khát khao tận hưởng sự sống trong bài Vội vàng của <br />
Xuân Diệu, có ý kiến cho rằng: Đó là tiếng nói của cái tôi vị kỉ tiêu cực<br />
Bài làm<br />
Thơ là cây đàn muôn điệu của tâm hồn, của nhịp thở con tim, thơ diễn tả rất thành công <br />
mọi cung bậc cảm xúc của con người, niềm vui nỗi buồn, sự cô đơn tuyệt vọng. Có <br />
những tâm trạng của con người, chỉ có thể diễn tả bằng thơ. Vì vậy tôi không chỉ nói hộ <br />
lòng mình mà thơ còn thể hiện tình yêu say mê, tha thiết, bằng lòng yêu cuộc sống khát <br />
khao, tận hiến, tận hưởng. Xuân Diệu đã viết bài thơ “Vội vàng”. Nhận xét về niềm khát <br />
khao tận hưởng cuộc sống trong tác phẩm có ý kiến cho rằng. “Đó là tiếng nói của cái tôi <br />
vị kỷ, tiêu cực”, nhưng lại có ý kiến khẳng định, “đó là tiếng nói của cái tôi cá nhân tích <br />
cực”.<br />
Quả không sai khi nói rằng với người làm thơ bài thơ là một phương tiện quan trọng để <br />
diễn đạt cảm xúc chỉ có cảm xúc mới có thể tạo nên một tác phẩm nghệ thuật chân chính <br />
về cảm xúc càng mãnh liệt thăng hoa thì càng có sức ám ảnh đối với trái tim bạn độc <br />
mang trong mình sứ mệnh cao cả của người cầm bút Khi sáng tạo nghệ thuật cùng những <br />
quan niệm nghệ thuật đúng đắn Xuân Diệu đã không ngừng tìm tòi đổi mới phong cách <br />
nghệ thuật của mình và ông đã khẳng định được vị trí của mình trên các diễn đàn Thơ ca <br />
và được biết đến với những cái tên như “ông hoàng thơ tình”, “nhà thơ mới nhất trong các <br />
nhà thơ mới”.<br />
Ông để lại nhiều tác phẩm giàu triết lý, nhân sinh mang đậm dấu ấn Xuân Diệu, trong đó <br />
có thể kể đến bài thơ “Vội Vàng”, tác phẩm được viết vào năm 1938 in trong tập thơ thơ. <br />
Đây là bài thơ có thể xem là hay nhất của Xuân Diệu trước cách mạng tháng tám với <br />
giọng điệu vô vập, sôi nổi giọng thơ gấp gáp nhà thơ đã thể hiện được cái tôi trữ tình, <br />
khao khát tận hưởng từng phút, từng giây của cuộc đời, tuổi trẻ. Đã có rất nhiều ý kiến <br />
đánh giá về niềm khao khát tận hưởng cuộc sống trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu <br />
trong đó nổi bật lên hai ý kiến đó là tiếng nói của “cái tôi vị kỷ tiêu cực”, và “đó là tiếng <br />
nói của cái tôi cá nhân tích cực”.<br />
Đến với ý kiến thứ nhất đó là tiếng nói của “cái tôi vị kỷ tiêu cực”. Phải chăng người ta <br />
muốn đề cập đến sự ích kỷ trong ý nghĩ muốn tận hưởng hết hương sắc của nhà thơ <br />
cùng những suy nghĩ tiêu cực, “mùa xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”, còn đến với ý kiến <br />
thứ hai đó là tiếng nói của cái tôi cá nhân tích cực lại đề cập đến một khía cạnh khác, đó <br />
là những suy nghĩ lạc quan yêu đời, mong muốn hòa vào cái ta chung để tận hưởng hết <br />
những hương sắc của cuộc đời, của tuổi trẻ. Hai ý kiến trên trái ngược nhau nhưng lại <br />
bổ sung cho nhau, làm cho cái tôi trữ tình của Xuân Diệu cùng những khao khát tận hưởng <br />
của nhà thơ, cái tôi vị kỉ tiêu cực ấy phải chăng xuất phát từ những ước muốn táo bạo <br />
của thi nhân<br />
“Tôi muốn tắt nắng đi<br />
Cho màu đừng nhạt mất,<br />
Tôi muốn buộc gió lại<br />
Cho hương đừng bay đi”.<br />
Khổ thơ ngắn kết hợp với thể thơ ngũ ngôn rất thích hợp cho việc thể hiện cảm xúc phù <br />
hợp của nhà thơ. Điệp từ “tôi”, kết hợp với 2 động từ mạnh “tắt, buộc”, đã một lần nữa <br />
nhấn mạnh những khát khao táo bạo ấy. Nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gió” để giữ lại <br />
hương thơm, màu sắc của cuộc đời, không chỉ vậy ông còn muốn đoạt quyền tạo hóa, <br />
ngăn chặn bước chân của thời gian để sống trọn những phút giây của tuổi trẻ. Đọc đến <br />
đây ta chợt hiện lên suy nghĩ thực sự, ước muốn ấy của Xuân Diệu quá ích kỷ và phi lý <br />
nhưng sự ích kỷ và phi lý lại vô cùng có lý bởi nhà thơ sợ “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm <br />
lại, đời trôi chảy lòng ta không vĩnh viễn”, dù bị đánh giá là cái tôi vị kỷ nhưng Xuân Diệu <br />
vẫn chấp nhận điều đó để được sống tận hưởng những giây phút tuổi trẻ cuộc đời. Xuân <br />
Diệu một thi nhân có cặp mắt xanh non biếc rờn nhưng đứng trước dòng chảy của thời <br />
gian, sự trôi qua nhanh chóng của cái gọi là tuổi trẻ.<br />
Xuân Diệu đã phải thở dài bất lực và thể hiện những cái vị kỷ tiêu cực của mình<br />
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua,<br />
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già<br />
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất<br />
…<br />
Không cho dài thời trẻ của nhân gian”.<br />
Từ “Xuân”, được điệp lại 5 lần mỗi lần điệp lại từ xuân là một lần ta bắt gặp cái ngậm <br />
ngùi của thi nhân. Tới qua, non – già là những cặp từ trái nghĩa được Xuân Diệu sử dụng <br />
rất khéo léo và thể hiện được những suy nghĩ sâu sắc của nhà thơ về thời gian cuộc đời <br />
những gì ta đang có, cũng là những gì ta đang mất. Trong suy nghĩ của Xuân Diệu, giữa cái <br />
vô trùng, vô thủy, vô cùng, vô tận của không gian, sự tồn tại của con người thật ngắn <br />
ngủi hữu hạn, xuân của đất trời thì còn mãi của xuân của con người thì đã hết. Từ đó nhà <br />
thơ nồng nhiệt đi đến bác bỏ.<br />
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,<br />
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”.<br />
Nếu trong thơ văn trung đại người ta quan niệm thời gian là một vòng tuần hoàn trôi qua <br />
sẽ trở lại thì thi sĩ Xuân Diệu lại cho rằng “nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại” thì lấy <br />
đâu ra Xuân tuần hoàn, để từ đó nhà thơ phả vào đất trời bao nỗi bâng khuâng, tiếc nuối.<br />
“Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất rời.<br />
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,<br />
Khắp núi sông vẫn than thần tiễn biệt<br />
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,<br />
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi,<br />
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi<br />
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa”.<br />
Đất trời sông núi vạn vật tất cả dường như đều đồng tình với quy luật nghiệt ngã ấy của <br />
Xuân Diệu nên tất cả đều đang chuẩn bị cho một cuộc chia tay để đi vào quên lãng thời <br />
gian tiễn biệt không gian gió tiễn biệt với lá tất cả đều nhận ra rằng sẽ chẳng có gì là <br />
mãi mãi và sự tồn tại của chúng cũng vậy.<br />
“Chính cái tôi vị kỉ của nhà thơ đã khiến cho khổ thơ trở nên trầm lắng, đượm buồn và <br />
đầy nuối tiếc.<br />
Đang “bâng khuâng tiếc cả đất trời”, nhà thơ chợt nhận ra bức tranh xuân như một bữa <br />
tiệc trần gian đầy quyến rũ với ong đưa, bướm lượn, cành tơ phơi phất, và không thể chỉ <br />
ngồi yên để than thở nhà thơ nhận ra cần phải tận hưởng nó cũng chính lúc này nhà thơ <br />
nhận ra rằng mình không thể “tắt nắng”, “buộc gió” Nên cách thực tế nhất chính là chạy <br />
đua với thời gian để tận hưởng hết hương sắc của cuộc đời. Đó cũng chính là cái tôi cá <br />
nhân đầy tích cực mà Xuân Diệu thể hiện trong tác phẩm.<br />
“Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm”. Cũng từ đó nhà thơ thể hiện niềm khát khao tận <br />
hiến, tận hưởng đến cháy bỏng của mình.<br />
Ta muốn ôm<br />
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn,<br />
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,<br />
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,<br />
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều”.<br />
Nếu ở khổ thơ trước là những tiếc nuối của thi sĩ trước sự nghiệt ngã của thời gian, cùng <br />
với giọng thơ chậm thì đến khổ thơ này đoạn thơ lại trở nên vồ vập, sôi nổi, gấp gáp <br />
hơn mang đậm phong cách thơ của Xuân Diệu. Cái tôi ở khổ thơ đầu đến đây đã và vào <br />
cái ta chung, để cùng nhau tận hưởng hết những hương sắc của cuộc đời. Điệp từ “ta”, <br />
kết hợp với các động từ mạnh có sự tăng tiến “ôm, riết, say, thâu”, đã thể hiện được khát <br />
khao tận hưởng đến cháy bỏng của Xuân Diệu. Thi sĩ muốn ôm vào lồng ngực sự sống <br />
trên non mơn mởn, “muốn riết mây đưa gió lượn muốn”, được say trong tình yêu cuồng <br />
nhiệt cháy bỏng và muốn gom hết tất cả những gì tên đẹp nhất để thâu trong một cái hôn <br />
nhiều, thế rồi thi sĩ như con ong bay đi hút nhụy cuộc đời đến “no nê, chếnh choáng mới <br />
chịu bay đi”.<br />
Ánh mắt trìu mến của Xuân Diệu nhìn thấy xuân như có ánh mắt, gương mặt, màu sắc, <br />
tâm hồn. Nàng xuân như một thiếu nữ căng tràn sức sống, đứng trước vẻ đẹp ấy Xuân <br />
Diệu đã không thể nén nỗi lòng mình và đi đến một cử chỉ vô cùng đáng yêu “hỡi xuân <br />
hồng ta muốn cắn vào người”. Động từ cắn đã thâu tóm được tất cả những cảm xúc vô <br />
vọng, mãnh liệt rất đỗi Xuân Diệu. Khổ thơ khép lại đã cho ta thấy được những suy nghĩ <br />
tích cực và lạc quan của thi nhân dành cho cuộc đời đó cũng là bài học nhân sinh đầy sâu <br />
sắc mà nhà thơ muốn gửi gắm trong tác phẩm.<br />
Đọc “Vội Vàng”, của Xuân Diệu ta thấy nỗi bật lên là “cái tôi vị kỷ tiêu cực” cùng “cái <br />
tôi cá nhân tích cực”. Tuy rằng trái ngược nhau nhưng cả hai đã bổ sung cho quan niệm <br />
sống vội vàng của Xuân Diệu, để từ đó nhắc nhở mỗi người đừng chỉ biết ngồi than thở <br />
nuối tiếc thời gian không chờ đợi một ai. Vì vậy hãy sống vội vàng để tận hưởng, sống <br />
vội vàng để trân trọng những gì mình đang có.<br />
Với từ ngữ phong phú, giàu hình ảnh giọng thơ có sự chuyển đổi linh hoạt, bài thơ “Vội <br />
vàng”, đã làm sáng tỏ cho hai ý kiến đó là “cái tôi vị kỷ tiêu cực”, đồng thời đó cũng là <br />
“cái tôi cá nhân tích cực”.<br />
Trong lời đề tựa tập thơ thơ của Xuân Diệu, Thế Lữ đã có nhận xét khá tinh tế, Xuân <br />
Diệu là một người ở đời, một người trên đời hồn thơ của ông xây dựng trên đất của <br />
những tấm lòng trần gian. Bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu đã làm rõ cho nhận xét trên <br />
của Thế Lữ và nó đã nhắc nhở mỗi người sống là phải vội vàng. “Vội vàng” để hạnh <br />
phúc và đặc biệt phải biết gạt bỏ cái tôi vị kỷ tiêu cực, để hướng tới cái tôi cá nhân tích <br />
cực.<br />