intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tờ Lịch

Chia sẻ: Phượng Cửu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3

57
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trước đây cô với anh chỉ trò chuyện qua điện thoại. Cô hy vọng với cái tính đồng bóng của mình vẫn có thể có một ai đó chứa được cô. Cô đã dò hỏi và mào đầu biết bao nhiêu. Cô sợ phải chia tay như những lần trước. Cô sợ đau khổ, sợ cô đơn, sợ không lấy được chồng và sợ bị bỏ rơi. Còn anh, anh cũng đã chờ đợi. Công việc của anh không cho phép anh có những cuộc tình lãng mạn theo nghĩa tung tẩy cặp kê với nhau. Anh muốn có tổ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tờ Lịch

  1. vietmessenger.com Vũ Thị Quỳ Tờ Lịch Trước đây cô với anh chỉ trò chuyện qua điện thoại. Cô hy vọng với cái tính đồng bóng của mình vẫn có thể có một ai đó chứa được cô. Cô đã dò hỏi và mào đầu biết bao nhiêu. Cô sợ phải chia tay như những lần trước. Cô sợ đau khổ, sợ cô đơn, sợ không lấy được chồng và sợ bị bỏ rơi. Còn anh, anh cũng đã chờ đợi. Công việc của anh không cho phép anh có những cuộc tình lãng mạn theo nghĩa tung tẩy cặp kê với nhau. Anh muốn có tổ ấm, anh muốn người bạn đời của anh phải biết kiên nhẫn chịu đựng. Anh đang chờ một người phụ nữ biết hy sinh cho anh, chấp nhận ở anh một mối tình lặng lẽ. Họ gặp nhau qua điện thoại. Câu chuyện đã hấp dẫn họ với nhau, có nhiều bữa gần như suốt cả đêm. Từ đó cô luôn về sớm, làm nhanh chóng công chuyện gia đình. Còn anh, hết giờ là anh vội xếp dọn những ống thủy tinh, những chai lọ và những ly hóa chất để chạy thẳng về nhà với chiếc điện thoại. Cứ thế, đến một ngày họ hẹn nhau đi chơi. Cô bảo: "Mình đi đâu anh?" Thì anh chỉ cười rằng: "Tùy em, tới nơi nào em thích là anh thích." Và những cuộc đi chơi cô luôn được quyền chọn lựa. Họ đều không còn bé nữa, họ đến với nhau mong tìm được cuộc sống gia đình ổn định. Cô rất bằng lòng về anh, bằng lòng về tính tình hiền lành của anh. Chẳng phải bấy lâu nay cô đã ước mơ có một người đàn ông biết chịu đựng cô là gì!... Họ đi chơi với nhau không nhiều vì dạo này cả hai cùng đang bận. Đêm đêm họ vẫn gọi cho nhau. Lời lẽ với nhau ngày càng ngọt ngào và thân thiết hơn. Chưa lần nào đi chơi mà anh lại hôn cô. Cô cũng chờ đợi những cái vuốt ve âu yếm, những lời tỏ tình. Những cái cô cần bằng xương bằng thịt, bằng sự cọ sát thân thể, bằng sự nhìn thẳng vào nhau thì họ lại chỉ có thể bạo dạn qua điện thoại. Cô hiểu anh và chính điều ấy càng làm cô yên lòng. Cô hy vọng lần này tình yêu không vuột khỏi tầm với của cô. Ở phía anh, anh cũng rất yên tâm về cô. Cô ít nhõng nhẽo, ít đòi hỏi được đưa đi chơi. Có lần bạn bè mời anh đi dancing, anh có ý rủ cô cùng đi song cô từ chối. Cô bảo cô chỉ thích những nơi hoang vắng. Cô chỉ thích được gần gũi anh, và một khi đã thuộc về anh cô sẽ là của anh vĩnh viễn. Lời cô nói đã củng cố rất nhiều niềm tin ở anh. Anh đã hạnh phúc nói với cô rằng: "Anh chấp nhận tất cả nơi cô. Anh biết cô là người phụ nữ trẻ, đẹp, sâu sắc. Đã đến lúc định mệnh mỉm cười với anh rồi." Cô lại vẫn sợ một lúc nào đó anh phát hiện ra tính khí của cô, cô sợ mất anh. Cô sợ mất anh quá nên cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi rằng: "Anh sẽ không chịu được em đâu, tính em đồng bóng lắm. Đúng là em không cần gì ở anh cả nhưng em luôn cảm thấy trống trải. Mỗi buổi chiều em cứ đi lang
  2. thang hoài. Em muốn có anh, em muốn có gia đình, muốn có chỗ dựa vững chắc và có nơi đi về ổn định." Rồi cô lại bảo: "Em đã yêu nhiều, quen nhiều nhưng không lấy được chồng vì tính tình em như thế, vì chưa người đàn ông nào hiểu được tâm trạng em lúc em đang yêu. Nói chung chẳng ai chấp nhận lấy một người phụ nữ như em làm vợ." Và cứ như thế cô hay nói về nỗi chán chường. Có lẽ đến lúc này họ phải chấm dứt những cú điện thoại. Họ phải tới với nhau để chấm dứt những nỗi muộn phiền trong cô và để công việc nghiên cứu của anh có nhiều thời gian hơn. Anh mong thí nghiệm của mình sớm kết thúc. Công việc của anh chưa bao giờ ngừng nghỉ song không hiểu tại sao anh cứ làm việc như thể ngày mai anh không còn được làm việc nữa. Và nếu như hôm nay không xong thì cái công việc ấy sẽ không bao giờ còn có thể hoàn tất. Anh chỉ trấn an cô bằng cách nói với cô rằng: "Anh luôn tin vào em. Những người đàn ông đi trước là những người không thể chứa được em, chứ anh thì khác." Và cô lại an tâm. Và thế là cô đưa anh về cái nơi cô ẩn náu. Chưa bao giờ cô đưa ai tới căn nhà của cô. Cô với anh đã sống với nhau, đã chung đụng với nhau như chồng như vợ. Tới với cô, anh sắp xếp hết mọi thứ trong nhà cô lại, anh bảo "Để cho nó hợp lý" và cô chỉ thấy nó đảo lộn tung tóe hết cả lên như trong cái phòng thí nghiệm của anh. Những lúc anh đi, cô lại tha hồ mà thu dọn, mà quét tước. Còn cô, cô tới nhà anh, cô cứ thu thu vén vén như chính nhà mình. Cô bảo anh: "Cứ dọn dẹp, cứ lo lắng đi là vừa." Nhưng mỗi lần cô đi khỏi là anh lại đào bới rối tinh rối mù lên, anh tìm lại cái ngăn nắp trong sự bừa bộn của anh, có khi chỉ để tìm cái ... quần đùi. Trong thời gian chưa hợp thức hóa vợ chồng, sáng thì ở bên anh, tối lại về nhà cô. Nội việc di chuyển trên đường cũng đã mất gần một phần năm thời gian trong ngày. Theo như anh bảo "Công việc của anh cần một số lượng thời gian là ......... vô hạn định." Nhiều khi thương anh cô cứ nói: "Tội nghiệp anh vất vả quá." Anh lại cãi "Chỉ là một cuộc đi dạo, anh ít có dịp đi chơi mà." Con đường dẫn từ nhà cô tới nhà anh có nhiều ngả đến. Ban đầu họ cùng đi với nhau bằng cái ngã rộng rãi nhất, thoáng đãng nhất. Khi anh tìm ra một con đường mới, anh bảo: "Đường này thơ mộng hơn", anh chỉ cho cô xem những hàng dừa nước mọc ven đường, rồi có một lúc cô bảo anh: "Tại sao ta không vào đây ngồi chơi một tí. Chẳng mấy khi anh có dịp đi chơi. Em đã yêu con sông này, con sông dẫn em tới với anh." Chẳng việc gì phải phí thời gian và ngay lập tức anh dẫn cô đi vào một con đường đất đỏ gập ghềnh, anh bảo: "Đây là con đường tắt. Từ nhà em tới anh đã rút lại được bốn cây số - Bốn cây số? Trời! Thế mà tại sao hồi đầu anh lại chẳng chịu tìm cho ra." Cứ thế anh than phiền với cô về tính cẩu thả của anh và cứ thế anh luôn đi tìm và luôn tìm ra những con đường mới. Tới nay thì anh không tìm nữa vì những con đường dẫn tới nhà cô anh đã tìm ra hết cả rồi, hơn nữa anh lại bận biết bao nhiêu là công việc. "Anh phải làm việc" anh cứ nhắc nhở cô như chính cô đã cản trở cuộc thí nghiệm của anh, như từ trước tới nay cô không biết làm gì và cô vẫn chỉ luôn là con bé con cần được nhắc nhở: "Phải đi đái trước khi lên giường." Cũng có thể cái con bé con nay không còn nữa và cái phản xạ đi đái trước giờ đi ngủ nay đã bị lãng quên. Ở anh, cô chưa bao giờ thấy anh quên điều gì. Cô thấy anh có một quyển sổ nhật ký bằng lịch. Mỗi tối trước giờ lên giường, cùng với việc nhắc nhở cô như nhắc nhở đứa trẻ con đi đái trước giờ đi ngủ, thì anh mở cuốn lịch bàn ra và cứ thế anh ghi ghi chép chép. Một hôm chiếc máy nghe nhạc bị hỏng, anh hí hoáy sửa mãi. Đã tới lúc cô buồn ngủ rũ mắt. Chẳng biết có thể chờ nổi anh không. Bất lịch sự quá. Cô biết thế nào sáng mai anh cũng lại răn dạy cô. Quả nhiên sáng mai anh bảo: "Đây là giai đoạn đầu tìm hiểu, em không nên làm thế" cùng lúc anh ghi điều gì đó vào quyển lịch bàn. Cô chỉ biết cúi mặt tỏ ra ăn năn. "Khỉ thật, chỉ tại chiếc máy nghe nhạc chết tiệt kia." Lúc anh quay đi, đã thầm nghĩ như thế. Làm sao anh hiểu được rằng cô đâu muốn ngủ một mình trước anh. Cô chẳng đã có thói quen rúc đầu vào người anh, chẳng luôn thích được gối vào tay anh hay ôm chặt lấy anh mà ngủ hay sao! Nghĩ tới đó là cô lại thấy tủi thân, cô lại thấy buồn và lại thấy muốn than phiền với anh về những nỗi chán chường. Tất nhiên có lúc anh cũng không nói gì nhưng ghi chép thì anh
  3. không bao giờ quên. Anh còn nhắc nhở cô: "Phải biết làm chủ bản thân, phải biết khống chế tình cảm và phải luôn có ý thức trong việc nạp thêm năng lượng cho cuộc sống." Cô vẫn chỉ biết cúi đầu ăn năn. Anh hiểu biết thế làm sao nói sai được. Đó là những suy nghĩ thường trực mà cô đã bật ra sau nhiều lần kiểm điểm lại bản thân. Song cô vẫn không hiểu nổi anh lại ghi cái gì vào trong sổ. Nhiều lúc tò mò muốn xem trộm nhưng ngu ngốc thay cô đã cố tạo tính cách bằng câu chuyện qua điện thoại với anh rằng cô không bao giờ làm điều gì vụng trộm. Cứ thế, từ sau cái thời gian gặp nhau qua điện thoại họ còn thử thách nhau nhiều. Hơn một năm, anh vẫn không kết thúc nổi cái cuộc thí nghiệm của anh và cô thì cứ loay hoay như thầy bói dọn cưới chỉ cốt để tìm cho mình một sự ổn định. Và mỗi lần cô định nói gì đại loại những câu như: "Với cái đoạn đường bằng một phần năm thời gian trong ngày ..." thì cô lại chợt im ngay, cô biết ngay rằng mình vừa phạm lỗi. Cô phải luôn tự nhắc mình: "Đây là giai đoạn tìm hiểu." Nhưng cô cũng phải có chuyện gì để bàn bạc với anh chứ. Thế là cô chỉ còn biết gợi anh nhớ lại những cuộc điện thoại thâu đêm của họ ngày nào. Cái ngày ấy mới thơ mộng làm sao! Chỉ nghe có thế mà anh lại mở quyển lịch bàn ra rồi. Chắc là cô trò chuyện chán lắm nên anh mới cố tình mang công việc ra hòng chấm dứt câu chuyện kia. Mỗi lần cô thấy anh cộng sổ là cô có linh cảm là thời gian thử thách giữa anh và cô có chiều dài ra. Không, đó cũng vẫn là linh cảm. Mà linh cảm của cô thì thường là sai, anh đã chẳng bảo thế rồi hay sao! ... Bây giờ cô đã có dịp phóng xe từ từ ra cái ngã đường đưa đến nhà anh có hàng dừa nước. Chẳng có gì phải tiết kiệm thời gian, cô lẩm bẩm một cách hào phóng. Và đúng như thế, cô đã không bao giờ còn có thể bị mất một phần năm số thời gian trong ngày nữa. Cô có thể thong thả kéo vạt áo lên ghé ngồi vào một thân cây dừa nước nhớ lại đoạn đường từ nhà cô tới nhà anh. Chao ôi mát mẻ quá. Đúng là anh đã chẳng bảo: "Con đường này thơ mộng hơn là gì." Thật thế, chẳng bao giờ anh lại nói sai. Chỉ tức mỗi một điều là cô đã cố tỏ rõ cá tính của mình. Vậy mà cô vẫn phải phạm vào cái tội xem trộm cuốn lịch bàn của anh. Tại sao cô lại cần phải biết những điều ghi trong đó. Mà thật ra anh có dấu gì cô đâu. Những điều anh ghi trong đó anh chẵng đã nói với cô hằng ngày hay sao. Chuyện anh ghi những lỗi cô đã mắc phải thì có gì nào. Anh chiếu vào những lỗi lầm của cô mà đánh dấu cho thời gian phải thử thách giữa cô và anh thì đã sao. Cô không được hối thúc anh. Anh cũng chẳng đã mất hơn một năm không hoàn thành nổi cuộc thí nghiệm là gì. Thế thì cô cũng phải loay hoay một chút với thời kỳ quá độ của hôn nhân chứ. Ù nhỉ, tới lúc này ngồi đây cô mới hiểu, chẳng ai phụ cô cả, chỉ tại cái tính đồng bóng của cô mà ra. Nghĩ tới đấy cô lại thấy đầu mình từ từ cúi xuống vẻ như hối lỗi trước anh. Tháng Hai, 1997 Hết
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2