intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vẫn còn có ngày mai...

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

50
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chào các bạn, mình lần đầu đến diễn đàn, mình có một câu chuyện muốn kể cho mọi người nghe. Hi vọng các bạn sẽ thấy vui và thú vị khi đọc truyện của mình. Mình đang cố sáng tác thêm nên mong các bạn đọc và ủng hộ mình nha!

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vẫn còn có ngày mai...

  1. Vẫn còn có ngày mai... Chào các bạn, mình lần đầu đến diễn đàn, mình có một câu chuyện muốn kể cho mọi người nghe. Hi vọng các bạn sẽ thấy vui và thú vị khi đọc truyện của mình. Mình đang cố sáng tác thêm nên mong các bạn đọc và ủng hộ mình nha! ----------------------------------------------------------------------------- Lời tựa... Tôi bắt đầu câu chuyện của mình bằng một bản nhạc đã từng gây sốt trên các phương tiện truyền thông gần đây, bài hát “Nơi tình yêu bắt đầu” – do nhạc sĩ Tiến Minh sáng tác. “… Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để chắn lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy ngừng chốn đây, để anh biết anh cần em. Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy. Ngập vòng tay anh khao khát một giấc mơ, anh đã yêu em người ơi!…” Chuyện kể rằng… Có một chàng thủy thủ lái một con tàu ra đại dương bao la. Anh sẽ đi về đâu? Không đến đâu cả vì anh ta đang cố kiếm tìm một hòn đảo mộng mơ với bãi cát trắng trải dài dọc theo bờ biển, cùng những bóng cây xanh rì. Điều tuyệt vời ấy có thật chăng? Chàng thủy thủ cũng chẳng biết là liệu những cơn gió và ngàn đợt sóng gầm ghì… một ngày kia có đưa anh tới nơi anh muốn đến hay không nhưng anh vẫn dong buồm ra khơi xa. Vâng! Có thể đó là một chuyến hải trình dài vô vọng, nó sẽ bị cười chê rồi
  2. lãng quên nhưng trong con người anh luôn thường trực một niềm tin rằng: “Cứ đi đi rồi sẽ đến…”. Và như thế anh tiếp tục… Đó là câu chuyện về chàng thủy thủ, tôi không cho là anh ta đang làm một việc vô ích mà thật sự tôi tin rằng có một hòn đảo nên thơ như vậy, dẫu nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện về tình yêu đẹp như cổ tích Anderxen, nhưng là một cơn ác mộng, một sự thật đau đớn đến tuyệt vọng. Và câu chuyện bắt đầu… ------------------------------------------------------- Mở đầu... Chuyện xảy ra tại Đà Lạt – một thành phố thơ mộng với bao câu thơ, bài hát ngợi ca tình yêu… Đó là một buổi chiều đầy nắng, cái nắng chói chang của khoảng giao mùa, một chàng trai đang đi trên chiếc Honda màu xám, trên đôi môi chàng nở nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc; phía yên sau là một cô gái xinh xắn, với mái tóc mượt mà, phản phất ánh mặt trời buổi xế. Họ dừng lại trước một quán Café trên đường Pasteur, rồi từ trong quán có tiếng người vọng ra, đó là tiếng một thanh niên: - Sao lâu quá vậy cha nội, làm tụi này chờ muốn nản, đang tính tính tiền về đây! - Mấy chú em thông cảm, tao phải đi rướt người quen. – chàng trai trả lời. - Ái chà! Tụi bây ơi ra xem thằng Long có “ghệ” xinh lắm nè! Rồi… từ đâu hai thanh niên khác chạy ào ra, họ cười như trêu Long làm chàng thoáng bối rối, có chút thanh minh: - Bậy bạ, người quen thôi mấy ba… Chưa dứt lời, Long bị những người bạn mình xen ngang: - Ừ, người quen dậy mai mối cho tụi này nhe. Mà tao thấy mày chở “người quen” hoài à nha, lúc em này, mai lại em khác. Cưng coi chừng anh Long
  3. của cưng đó nha! Lúc này, chàng Long nhà ta dường như hơi mất bình tĩnh trước câu bông đùa “ác ôn” của mấy tên bạn lém lỉnh, chàng buông lời bực dọc: - Con lạy mấy cha, có thì nói nha, đừng làm “mất đoàn kết nội bộ” nha… - Má ơi, thằng Long sùng rồi bây ơi, nhưng mà tao thích nhìn nó vậy ghê ta ơi! À mà nãy giờ nói chuyện, tao quên hỏi chẳng hay “cao danh, quý tánh” của “người quen” là gì? – Trương Bình, một trong ba người bạn của Long hỏi với vẻ “khá nghiêm trang” và rất chi nguy hiểm. - Dạ, em là Nhã Lan, em anh Long… - cô gái ngồi sau xe trả lời một cách nhỏ nhẹ, ít nhiều e thẹn, ngượng ngùng. - Ủa, ngoài hai đứa em gái Kim Anh, Minh Thư, thằng Long nhà mình mới có thêm em nuôi nữa tụi mày à! – Bình vừa nói, vừa đùa làm chàng Long đã rối càng thêm “rối trăm bề”… - Ừ, em thôi! Mà sao mày cứ hỏi ào ào thế Bình, hôm khác giỡn đi, tao với Lan đang vội mà… - Ghê, vội gì mày? Tao có làm “ào ào” gì đâu, khai mau, Nhã Lan là em gì, em yêu hả? – Bình càng làm Long thêm xấu hổ. - Không phải, không phải mà… - phải nói là chưa bao giờ Long trở nên “cô thế” như lúc này, anh yếu ớt phủ nhận lời “buộc tội” mà Bình đã cố gán ghép anh và Nhã Lan. - Mà Nhã Lan học lớp mấy rồi? – Đông Huy, tên “ba lém” nhất trong ba chàng “ngự lâm” hỏi tiếp Nhã Lan. - Dạ, em năm nay vào mười hai, em đang học trường Trần Phú. - Chu choa… - Hữu Khánh, “sát thủ đâu mưng mủ” còn lại xuýt xoa – Đi học xa quá em nhỉ, cũng hơi cực cho anh Long cưng à nha! - Thôi thôi! Em xin mấy anh để người ta yên, mới gặp mà mấy anh “điều tra nhân khẩu” em nó như vậy thì… - Long tính ngắt lời Khánh.
  4. - Thì sao?... Khánh tròn xoe mắt vẻ ngạc nhiên và đầy thách thức. - Thì… - Long ngập ngừng – thì mày đưa tao cái ba lô để tao còn đưa em tao về chứ gì! - Ừa, tưởng chú mày làm “mặt nặng, mày nhẹ” với tụi này là hổng xong đâu à nha! – Khánh vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào vai Long rồi đưa Long chiếc ba lô đen của chàng ta. - Thôi! Mày đưa nhỏ em về đi, trời đang nắng chang mà để em nó ngồi như vầy tội nghiệp. Hay hai anh em vào ngồi uống nước với tụi này tí rồi về. - Dạ thôi, em phải về sớm đi học… Cuộc chuyện trò kết thúc khi Long đánh xe đi, rồi từ từ mất hút qua khúc cua của con đường ngoằn nghèo. Đâu đó vẫn còn nghe tiếng bàn luận rôm rả của Trương Bình, Đông Huy và Hữu Khánh về Nhã Lan – cô nữ sinh cấp ba duyên dáng mà họ vừa gặp… Lại nói về Long, tên đầy đủ của chàng là Phạm Phú Bảo Long, là con trai một của gia đình họ Phạm – chủ sở hữu thương hiệu trà “Rồng Vàng Bảo Long” với tầm ảnh hưởng đã vượt ra ngoài tỉnh. Nói chung, Long có một bệ phóng khá là vững chắc với tiềm lực gia đình khá mạnh. Long đang học đại học MRU – một trường quốc tế khá danh tiếng tại TP.HCM. Nhà anh còn có hai cô con gái là Kim Anh và Minh Thư, cả hai đang ở Đà Lạt, Kim Anh đang học cấp hai còn Thư thì học lớp mười. Có thể nói Bảo Long là niềm kỳ vọng lớn lao của cha mẹ anh. Tuy vậy, Long là một đứa con trai “lệch pha” giữa thế kỷ 21 này, chẳng phải anh có vấn đề về giới tính đâu, cam đoan anh là đàn ông chính hiệu 100%. Nhưng Long có cuộc sống khép kín, “nội tâm” - nếu nói theo ngôn ngữ khoa học, anh không quan hệ rộng, dù mọi thứ xung quanh cho phép anh làm như vậy. Anh cũng là một người con ngoan đúng nghĩa, rất lễ độ, khiêm nhường với mọi người, Long có một lòng trắc ẩn với thế giới xung quanh anh, đôi mắt anh nhìn thấy những cái đẹp kỳ diệu của
  5. cuộc sống, nước mắt anh lắm khi rơi vì những mảnh đời bất hạnh, kém may mắn mà anh được chứng kiến. Sự “lệch pha” của Long còn thể hiện ở cách sống của anh, anh đặt bản thân mình nằm ngoài sự ăn chơi, Long hoàn toàn xa lạ với những khái niệm “thời thượng” như Bar, sàn nhảy, những thứ mà bạn bè cùng trang lứa của anh có thể đi hằng đêm. Long trung thành với một gu ăn mặt khá giản dị, có chút hơi “bất cần”, vậy Long là một chàng hoàng tử tầm thường, có thể đáng chú ý trong một giây lát hay sẽ gây chút ấn tượng về cuộc sống đơn điệu trong mắt một ai đó chăng? Thật vậy, nhìn vào Long, ai cũng thấy có một sự khác biệt nhỏ, đủ để đưa ra những cảm nhận tích cực hoặc buông lời chê bai, nhưng sẽ thật ngớ ngẩn khi bảo họ viết một cuốn sách về anh. Tuy nhiên, trong một chàng Bảo Long ấy là cả một thế giới đầy cảm xúc, xin tạm ký thác bằng những từ ngữ hết sức hoa mỹ rằng đó là “một chàng thủy thủ” có những nỗi đau lớn lao và đáng thương…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2