VÌ ĐÓ LÀ EM
lượt xem 3
download
Anh quay đầu xe lại và chạy theo, gọi với bảo Tuyết Vân dừng lại. Cả ba chạy đến cuối góc đường, hai cô gái nhìn nhau, chàng trai đứng giữa lúng túng liền cất tiếng Sao em không đợi anh đến đón? Trễ 15 phút mà chưa thấy anh, nên em tự qua… À… Anh xin lỗi. Tại anh ngủ quên, hôm qua làm việc hơi khuya! – Cậu hỏi Vân:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: VÌ ĐÓ LÀ EM
- VÌ ĐÓ LÀ EM (Lát cắt còn lại của "Từ khi em đến”) Anh quay đầu xe lại và chạy theo, gọi với bảo Tuyết Vân dừng lại. Cả ba chạy đến cuối góc đường, hai cô gái nhìn nhau, chàng trai đứng giữa lúng túng liền cất tiếng hỏi Vân: - Sao em không đợi anh đến đón? - Trễ 15 phút mà chưa thấy anh, nên em tự qua… - À… Anh xin lỗi. Tại anh ngủ quên, hôm qua làm việc hơi khuya! – Cậu chàng gãi đầu hối lỗi. Bỗng Mai Hương xen vào: - Anh không cần nhận lỗi về mình vậy đâu. Vì chở em đi ăn sáng mà anh mới đến trễ mà! Tuyết Vân nhìn Mai Hương dò chừng, rồi hỏi: - Chị là…? - À, cô ấy là… Anh vừa tính giới thiệu thì Mai Hương chen ngang tự chủ động nói: - Tôi là Mai Hương, là bạn gái của anh Phong! Phong đờ người, nhăn mặt nhìn Hương tỏ vẻ bực bội. Không khí bỗng chốc
- căng thẳng, Tuyết Vân liền cất tiếng: - Anh Phong bao giờ cũng đi tập thể dục trước khi ăn sáng. Với lại em đã làm việc với anh ấy gần nửa năm nay rồi, không hề nghe nói anh ấy có bạn gái. - Ơ hay… Anh Phong có bạn gái hay không bộ phải báo cáo cho cô biết sao? Cô là gì của anh ấy chứ?! - Vậy thời gian qua, chị ở đâu? Mai Hương ngập ngừng, đắn đo rồi nói: - Thì… tui đi du học!!! Mới trở về hôm qua… Chúng tôi quen nhau lâu lắm rồi, "người mới” như cô làm sao biết chứ!!! Mai Hương nhìn Vân tỏ vẻ thách thức, như thể hoàn toàn "trên cơ” tình địch. Anh nhìn Hương lắc đầu, ngao ngán… Vân nhìn anh như mong sẽ có những lời giải thích rõ ràng. Nhưng anh chẳng giải thích gì thêm, chỉ nói: - Thôi được rồi. Giờ tôi phải đi tập thể dục để còn đi làm nữa, Hương về đi! - Còn một quãng nữa mới tới nhà em, anh tính để em lết bộ à? - Cũng gần mà, đi 5 phút là tới! - Ngày trước anh ga- lăng lắm mà, mới mấy năm mà vô tình lãnh đạm vậy sao? Vân liền nói: - Thôi anh chở chị Hương về đi. Mình bỏ một ngày không sao mà!
- Vì vùng vằn mãi, cuối cùng anh đành chở Hương về nhà, Vân lặng lẽ quay xe trở về thay đồ rồi đến công ty. Suốt buổi sáng, anh và Vân chỉ gặp nhau vì công việc, khi vừa xong, Vân bỏ đi mà không nói thêm gì, cố tránh mặt anh. Đến chiều, anh chủ động đến gặp cô… - Sao em cứ tránh mặt anh thế? Không muốn nói chuyện với anh à? - Có gì để nói bây giờ… Khi anh không muốn nói! - Ý em là sao? - Người yêu của anh trở về rồi. Chắc em không nên thân thiết với anh quá… sẽ bị chị ấy hiểu lầm! - Chài! Cô ta về là chuyện của cô ta. Anh không quan tâm! - Em biết, nhưng có vẻ chị ấy muốn quay lại. Anh tính sao? - Hả? Quay lại? Chắc không có đâu. Cô ấy có gia đình rồi, với lại… - Chẳng ai đang hạnh phúc ấm êm với gia đình của mình mà lại đi ngoại tình với người mà mình đã từng ruồng bỏ cả. Anh hãy tự tìm hiểu đi!!! Nói rồi, Vân bỏ đi, anh vẫn ngơ ngác chưa hiểu. Vì từ lâu, anh đã biết Hương không hề yêu anh, anh nghĩ việc Hương quay lại chỉ là để thăm gia đình, rồi đến gặp để nhìn thấy anh tàn tạ như thế nào thôi. Nên anh đã cố sống tốt, thoải mái, vui vẻ, lạc quan để Hương thấy là cô đã lầm, anh đã đứng dậy vững vàng sau những tuyệt vọng, và không còn bi lụy khổ đau nữa. Nhưng rồi từ từ anh cũng nhận ra, Hương ngày nào cũng đến tìm anh, đòi đi
- chơi hay đi ăn này nọ, lại còn kêu anh mua quà cho cô nàng nữa chứ. Tất nhiên, anh đều từ chối với đủ mọi lý do có thể nghĩ ra, đã qua rồi cái thời dại gái chiều chuộng cung phụng cho cô "người yêu cũ muốn - gì - được - nấy” này rồi. Anh cũng có nói cho Vân biết rõ ràng, rằng anh không còn chút lưu luyến gì với Mai Hương nữa, cũng như chẳng muốn gặp mặt để nghe giải thích gì thêm, tất cả đã là quá khứ hết rồi. Và anh nhờ Vân tư vấn xem làm cách nào để Hương thôi đeo bám để lại tiếp tục lợi dụng anh đây. Vân không nói gì nhiều, chỉ khuyên anh nên gặp mặt và nói chuyện với Mai Hương một lần để giải quyết mọi chuyện. Anh càng trốn tránh lại càng cho thấy anh lo sợ và e dè với chính cảm xúc của bản thân, và dù bất kỳ cách nào, Mai Hương cũng sẽ làm để anh quay về với cô ấy. Và đúng như những gì Tuyết Vân nói, Hương đổi thay hoàn toàn y như hồi còn mới yêu nhau, ngọt ngào và tình cảm, luôn quan tâm và lo lắng cho anh. Nhưng những điều đó không còn làm anh thấy vui sướng nữa, mà ngược lại rất khó chịu và phiền phức. Anh cũng chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện rõ với Mai Hương, vì công việc vẫn còn nhiều bận rộn, lại phần muốn dành thời gian cho Tuyết Vân hơn do lo cô ấy sẽ hiểu lầm anh. Tối cuối tuần, anh hẹn gặp Vân đến nhà hàng để ăn tối, đồng thời bày tỏ tình cảm của mình với cô. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh định đến sớm 1
- tiếng để chờ, anh luôn có thói quen chờ đợi người khác hơn là để người khác phải đợi mình. Vừa dẫn xe ra khỏi cổng thì anh giật mình vì bị hù một cái suýt buông cả xe, Mai Hương nhí nhảnh hồn nhiên nhìn anh cười toe toét theo kiểu tỏ ra đáng yêu hết mức có thể. Anh nhăn nhó rồi phì cười, không phải vì vui mà vì thấy phát đuối với một cô nàng đã quá tuổi mà còn cố gắng "cưa sừng làm nghé”. Hương muốn gặp anh để nói chuyện vì mấy ngày nay anh cứ từ chối mãi, hôm nay cô muốn nói rõ mọi chuyện với anh. Thấy gương mặt Hương tỏ vẻ nghiêm túc, anh cũng đành nhận lời, dù sao cũng phải giải quyết cho xong, để có thể toàn tâm toàn ý với mối quan hệ hiện tại, với người mà anh dành tình cảm thật sự. Anh dự định sẽ vào thẳng vấn đề và nói chuyện trong vòng nửa tiếng để còn kịp đến buổi hẹn. Hương từ tốn kể về chuyện của mình, thì ra cô nàng đã ly hôn, mà chính xác là bị "ép buộc”. Hương và chồng cô lấy nhau gần 3 năm mà không thể có con, trong khi gia đình bên ông chồng già này thì đang cần cháu nối dõi. Vốn đã qua nhiều đời vợ rồi mà lại chả kiếm nổi con trai, giờ gặp ngay Hương không thể cho ông ta quý tử. Không thể tiếp tục chờ vì tuổi đã sắp xế chiều, ông lão tìm luật sư để bàn cách ly hôn. Và Mai Hương đã phải dứt áo ra đi với chỉ một phần nhỏ từ tiền gia sản kết sù của ông với lý do cực đơn giản: Lấy nhau chưa quá 5 năm và không hề có con chung!!!. Không thân thích, quen biết và tiền của, lại ở nơi đất lạ quê người, gia đình Hương
- đành ngậm ngùi đưa con gái "hồng nhan bạc phận” về nước trong tủi hổ. Anh nghe xong, cũng thấy nghẹn ngào xót thương đôi chút. Vào lúc đó, dù đau đớn xót xa nhưng anh vẫn luôn mong Hương sẽ hạnh phúc và mãn nguyện với lựa chọn của mình. Thế nhưng, sự đời như một vòng xoay nhân quả, và hạnh phúc chỉ đến với những ai yêu thật lòng thôi. Anh không còn cảm thấy căm ghét gì Hương nữa, nhưng tất nhiên tình cảm lúc xưa cũng không thể quay về. Với anh, Mai Hương giờ đây chỉ còn là ký ức, một ký ức mà anh đã chôn vùi. Nên chuyện Hương yêu cầu quay lại là không thể… - Vậy là anh không còn yêu em nữa sao? - Phải… - Thế chúng ta vẫn có thể làm bạn của nhau chứ? - Ừ… Tất nhiên! - Vậy anh cho em xin số điện thoại liên lạc lại đi. Có gì chúng ta có thể gặp uống nước nói chuyện. Hương lấy cớ để quên điện thoại ở nhà, nhờ anh lưu lại số cô trước rồi nhá máy qua. Anh đang lưu thì cô giả vờ chòm tới kiểm tra để làm đổ ly nước vào người anh. Cô hấp tấp lau cho anh rồi bảo anh hãy vào toa- lét rữa cho sạch. Cô giữ điện thoại lại nói sẽ giúp anh lưu số dùm. Anh đưa cho cô rồi đi vào trong, cô lưu số rồi tìm trong danh bạ tên của Tuyết Vân, chẳng khó để tìm
- thấy vì nó nằm ngay hàng đầu tiên vì được đánh số 1, với tên "Vân –mylove”. Cô nàng nhìn thấy chao mày tức tối rồi gọi ngay đến, đầu dây trả lời… - Em nghe đây. Anh tới chưa? - Cô là Vân phải không? Tôi là Hương, người yêu của anh Phong đây. Hình như anh ấy có hẹn với cô đúng không? Xin lỗi nha, anh ấy hiện đang bận ăn tối cùng tôi rồi, nên sẽ không tới được đâu. Cô đừng buồn nha!!! - Sao anh ấy không nói mà lại nhờ chị? - Ờ… thì… Anh ấy vốn tốt bụng mà, sợ làm cô tổn thương nên tôi nói hộ. Cô biết đấy, anh ấy vẫn còn rất yêu tôi, không thể quên tôi được. Thế nên cô hãy từ bỏ đi, không có kết quả gì đâu!!! - Vậy anh ấy hiện giờ ở đâu! - Tất nhiên là đang ngồi kế bên tôi rồi. Nhưng anh ấy vừa vào toa-let cũng sắp ra rồi, cô muốn nói chuyện không?! - Thôi được rồi, cám ơn chị. Vân cúp máy, Mai Hương cười gian xảo tỏ ra hả hê. Anh bước ra, nhìn đồng hồ thì thấy đã trễ mất 10 phút, tính gọi cho Vân thì Hương chặn lại: - Anh tính gọi cho Vân à? Khỏi đi, cô ấy vừa gọi tới bảo không đến được vì bận hẹn với anh bạn nào đó từ nước ngoài về rồi! - Cô ấy làm gì có bạn ở nước ngoài?! Mà thôi, cũng trễ rồi, chúng ta về thôi. Anh có hẹn!
- - Anh đừng cố trốn tránh nữa. Thực tế anh vẫn còn tình cảm với em, chỉ vì có người mới rồi nên anh phớt lờ thế thôi. Anh cũng chẳng khác gì những tên con trai khác, có trăng quên đèn, có mới quên cũ, có lê quên lựu! Anh có thể quên em nhanh đến thế sao??? - Là ai bỏ ai trước? Em nói tôi có mới quên cũ hả? Ngày còn yêu em, thiếu gì người yêu tôi mà tôi vẫn đâm đầu mù quáng yêu mình em đó thôi! Và giờ tình yêu đó đã chết rồi, em bảo là nhanh sao? Suốt 2 năm trời đi du học, tôi không ngừng nhớ về em, trông mong từng ngày để được gặp lại em. Khi niềm tin tồn tại, dẫu là bao nhiêu năm thì vẫn luôn bền vững, nhưng khi niềm tin và hi vọng đã tắt, thì chỉ một thời gian ngắn nó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều rồi! - Không thể như thế, chúng ta đã có với nhau biết bao kỷ niệm còn gì? - Phải, chính tôi cũng đã từng hoang mang rất nhiều. Có thể vì trái tim quá đa cảm, luôn day dứt và nhớ về những ký ức đã qua, không thể xóa tan hoàn toàn được. Nhưng rồi Tuyết Vân đã nói với tôi cô ấy từng nghe một câu rất hay rằng: "Ngày đầu tiên sau khi chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ 2 còn lại một nửa. Ngày thứ 3 còn lại ¼ và cứ thế giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi. Nhưng cũng theo quy luật toán học, dẫu có chia đến vô cùng lần thì cũng không bao giờ bằng 0. Thế nên ký ức về người cũ không bao giờ là tan biến tuyệt đối”. - Vậy thì sao?
- - Ai cũng có cái quá khứ của riêng mình. Vân không bắt ép tôi phải xóa bỏ hoàn toàn hình bóng cũ, vì cô ấy cho rằng mình không muốn và cũng không có quyền bắt tôi như thế, trước hay sau không quan trọng, quan trọng là thực tại như thế nào thôi! - Vậy ra anh đã yêu cô ấy vì những điều đó à? - Tuyết Vân còn cho tôi ngộ ra nhiều điều hơn thế nữa. Và hơn hết, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi Vân xuất hiện, kéo tôi ra khỏi bóng tối của sự đơn độc và chán chường. Anh đứng dậy chào tạm biệt rồi bước đi. Vào khoảnh khắc đó, Mai Hương nhận ra rằng trái tim anh đã vĩnh viễn không còn dành cho cô nữa… Anh hối hả chạy tới chỗ hẹn, gọi cho Vân nhưng máy không có tín hiệu, chắc cô ấy giận mà tắt nguồn rồi. Đường chạy qua nhà hàng có rẽ ngang công ty, anh lướt mắt nhìn quanh, thấy một người đang ngồi ở bến xe buýt kế bên cạnh… Anh chạy tới và nhận ra: - Sao em lại ở đây? - Xe em bị hư, trời tối tiệm sửa xe gần đây đóng cửa hết rồi nên đành để ở trong sở. Tính ngồi chờ anh chạy ngang… - Trưa nay anh về sớm mà… Chờ anh một mình ở đây thế này nguy hiểm lắm em biết không? - Lúc nãy chị Hương có gọi cho em. Bảo anh có hẹn đi với chị ấy rồi, em
- cũng đã tính đón xe về nhưng bị trễ chuyến… Anh lấy điện thoại ra thì mới biết Hương đã nói dối về việc Vân gọi tới báo có hẹn với bạn, vì kỳ thực là Hương chủ động gọi cho Vân. Anh nhìn Vân đau lòng khi thấy ánh mắt mắt thoáng buồn hiện lên trên gương mặt hốc hác mệt mỏi vì cả một ngày dài làm việc rồi còn phải chờ đợi anh. Anh thấy mình thật tệ, không xứng đáng với tình cảm mà Vân dành cho anh. Cô ấy đã luôn phải cảm thông và chia sẻ với anh, trong khi anh chẳng bao giờ hiểu cho cảm xúc của cô ấy. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi nhẹ nhàng nói: - Có thể em cho rằng anh ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình… Nhưng dù thế nào, em cũng vẫn sẽ ở bên cạnh anh chứ? - Tại sao? - Vì em rất quan trọng đối với anh… Vân lại mỉm cười dịu dàng. Họ ngồi bên nhau trên ghế chờ xe buýt, lại tâm sự với nhau thật nhiều… Yêu một ai đó, không phải cứ so sánh tình cảm của đối phương dành cho mình có bằng mình dành cho họ hay không. Yêu thật lòng đó khi ta đã hiểu được người mình yêu cần gì và muốn gì, để có thể quan tâm và chia sẻ. Dù cho có được đáp trả hay vẫn còn đơn phương, thì đến một lúc nào đó họ cũng sẽ nhận ra… Vân đã không mong đợi ở anh bất cứ điều gì cả, chỉ mong rằng anh sẽ tìm thấy lý tưởng sống và những điều tốt đẹp cho riêng mình. Và giờ đây, anh
- cũng đã tìm ra lý tưởng thật sự cho tình yêu mà anh lựa chọn. Một buổi bình minh mùa hạ, những cơn gió thổi nhẹ nhàng khiến tâm hồn tươi mát đến lạ thường. Anh bước đến bấm chuông, cánh cổng bật mở, một nụ cười tươi sáng hiện lên trong tia nắng mai, ánh mắt thơ ngây khiến con tim rộn lên thật nhiều xúc cảm. Lần đầu tiên trong đời, ngoài mẹ ra, Tuyết Vân là người đầu tiên khiến anh cảm nhận được thật nhiều yêu thương và bình yên đến thế… Hãy cứ giữ mãi nụ cười rạng rỡ đó em nhé, vì anh vẫn luôn mong được nhìn thấy nó mỗi ngày cho đến mãi mãi, vì anh đã tìm thấy được tình yêu đích thực cho mình, vì đó là em. Yun – 15/07/2011
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Là...em gái anh à?
7 p | 81 | 7
-
Em sẽ chờ, cho đến ngày anh nói yêu em
9 p | 72 | 7
-
Anh ghen... vì anh yêu em
6 p | 74 | 7
-
Vì anh là nắng gõ cửa trái tim em
4 p | 72 | 6
-
Vì em là người đến sau
3 p | 88 | 5
-
Nếu như em có người yêu
4 p | 67 | 5
-
Bố Tôi Đã Thành Vô Vi
5 p | 51 | 4
-
Truyện ngắn Vì Đó Là Em
13 p | 57 | 4
-
Vì nó là quá khứ
6 p | 80 | 4
-
Vì em là người đến sau...
2 p | 53 | 4
-
Vị ngọt tan êm
11 p | 55 | 3
-
“Có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!” - Kì 1
20 p | 64 | 3
-
Vì anh còn quá yêu em
2 p | 54 | 3
-
Vì nó là bạn cháu
3 p | 84 | 3
-
Đơn giản vì tôi yêu em! ngốc à!
4 p | 88 | 2
-
Em sẽ chờ đến ngày anh nói yêu em!
7 p | 83 | 2
-
Truyện ngắn: Bởi vì em là em của chị
9 p | 75 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn