Nguyễn Thị Bé Chính<br />
Trường Tiểu học An Bình A3-TX Hồng Ngự, Đồng Tháp<br />
<br />
BÀI VIẾT DỰ THI CUỘC THI ỨNG XỬ TÌNH HUỐNG SƯ PHẠM<br />
NĂM HỌC 2015-2016<br />
Tình huống: Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 1D, trong lớp tôi có một học sinh tên<br />
Phúc đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của nhà trường. Ban giám hiệu yêu cầu<br />
giáo viên chủ nhiệm phải đưa em đó về tận nhà để nói chuyện với ba mẹ. Nhưng<br />
khi chưa kịp để tôi- giáo viên chủ nhiệm của em trình bày xong, ba của Phúc đã<br />
đứng dậy tát em tới tấp vì đã làm “xấu mặt” gia đình. Vào địa vị của người giáo<br />
viên chủ nhiệm như tôi, Tôi sẽ giải quyết tình huống này như sau:<br />
Giải quyết tình huống:<br />
Việc phải dẫn học sinh Phúc phạm lỗi về tận nhà để trình bày với gia đình là<br />
“vạn bất đắc dĩ”, vì tôi sẽ phải chuẩn bị “đương đầu” với những phản ứng từ phía gia<br />
đình. Nhưng thiết lập mối quan hệ giữa gia đình và nhà trường trong việc giáo dục<br />
học sinh là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Là một giáo viên chủ nhiệm, tôi thay<br />
mặt cho nhà trường để thực hiện sự phối hợp đó.<br />
Trong tình huống này tôi thực sự đã gặp phải một thách thức lớn vì phụ huynh<br />
của em Phúc quá nóng tính và cư xử có phần hơi thô lỗ, đánh con ngay trước mặt giáo<br />
viên. Một hành động rất bạo lực với một tâm hồn còn rất nhỏ như vậy, điều này sẽ<br />
hình thành nhân cách của học sinh theo hướng lệch lạc và rất có hại. Tuy nhiên, tôi có<br />
thể im lặng vì nghĩ đó là quyền giáo dục con của gia đình, chỉ là một giáo viên chủ<br />
nhiệm nên tôi không có quyền can thiệp. Sẽ có nhiều người lựa chọn phương án xử lý<br />
này vì dù sao đó cũng là hình phạt thích đáng cho một cậu học trò nghịch ngợm.<br />
Nhưng nếu tôi im lặng thì đồng nghĩa với việc tôi đồng ý với cách dạy trẻ như vậy,<br />
liệu học sinh sẽ nghĩ gì về thái độ “thờ ơ”, phó mặc đó của tôi? Biết đâu em đó sẽ<br />
nghĩ rằng chính việc “tố cáo” của tôi là nguyên nhân khiến em phải chịu một trận đòn<br />
ngay trước mặt “người ngoài”. Và sự bực tức, thậm chí coi thường cô giáo sẽ ngấm<br />
ngầm hình thành và những lời dạy bảo của tôi trở nên vô tác dụng. Dù học sinh có<br />
mắc khuyết điềm thế nào đi nữa thì không một giáo viên nào lại muốn học sinh phải<br />
chịu những trận đòn chí mạng. Hành động bấy giờ của tôi hoặc là im lặng hoặc xử trí<br />
khác sẽ làm cho mọi chuyện tích cực hoặc xấu đi. Nhưng vì trách nhiệm với học<br />
sinh, tôi sẽ không thể chọn một giải pháp chỉ vì sự “an toàn” của bản thân mà đứng<br />
nhìn học trò của mình được dạy dỗ sai lệch từ phía nhà trường như vậy.<br />
Nếu bỏ về trong lúc này thì lại là cách xử sự hết sức sai lầm. tôi có quyền làm<br />
điều đó vì sự tự ái trước thái độ cư xử thiếu tôn trọng của phụ huynh học sinh. Khi gửi<br />
học sinh về gia đình rồi thì gia đình phải có trách nhiệm dạy dỗ theo cách riêng của<br />
mỗi gia đình, tôi chỉ có quyền can thiệp khi đứng lớp hay trong trường. Nhưng tôi nhớ<br />
Nguyễn Thị Bé Chính<br />
Trường Tiểu học An Bình A3-TX Hồng Ngự, Đồng Tháp<br />
<br />
rằng tôi đang thay mặt nhà trường đến gặp gia đình trình bày tình hình sai phạm của<br />
học sinh để cùng gia đình tìm giải pháp giúp đỡ và cải thiện tình hình học tập cho em<br />
tốt hơn chứ không phải để “tố cáo” khiến học sinh phải chịu đòn và rồi mình im lặng<br />
đứng nhìn. Chính vì thế tôi có quyền tức giận, tự ái nhưng tuyệt đối không nên bỏ về<br />
vào lúc này vì nhiệm vụ của tôi chưa được hoàn thành.<br />
Đứng trước tình huống khó xử này tôi nên thật bình tĩnh và khéo léo. Hãy cố<br />
gắng kiềm chế sự tự ái để nhanh chóng tìm ra phương án xử lý. Trước hết tôi cần tìm<br />
cách chấm dứt ngay hành động đánh con của vị phụ huynh đó và phân tích để phụ<br />
huynh nhận ra rằng trong việc giáo dục học sinh bạo lực không bao giờ đem lại kết<br />
quả tốt đẹp mà đôi khi còn phản tác dụng. Những đứa trẻ bị bạo lực, nhất là bạo lực<br />
về tinh thần, bạo lực ngôn ngữ thường cảm thấy bị tổn thương, chán nản, lo âu, cô<br />
đơn, suy sụp… Sự sợ hãi hoặc nỗi ám ảnh làm thế nào để đối phó những kẻ bắt nạt có<br />
thể khiến trẻ bị stress. Thậm chí, tình trạng này có thể kéo dài suốt cuộc đời. Các em<br />
không dám ra ngoài chơi hoặc đến trường, không thể tập trung vào học hành. Chưa kể<br />
đến việc các em sẽ bị ảnh hưởng về thể xác. Sau khi vị phụ huynh đó có vẻ bình tĩnh<br />
trở lại, tôi bắt đầu câu chuyện của mình một cách nhẹ nhàng, cởi mở. tôi phải giải<br />
thích cho phụ huynh hiểu nhà trường luôn coi trọng vai trò của gia đình trong việc<br />
phối hợp để giáo dục học sinh, nhất là khi chúng phạm lỗi. Dù đó có thể là một học<br />
sinh nghịch ngợm, hay vi phạm nội quy của trường, lớp nhưng không bao giờ mong<br />
muốn gia đình lại giáo dục em bằng những hình thức tiêu cực, phản khoa học như<br />
đánh đập, chửi mắng thậm tệ, xúc phạm đến lòng tự trọng của các em. Ở độ tuổi của<br />
các em đang hình thành về mặt ý thức, đang hiểu biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Ở trẻ<br />
hiện giờ rất cần sự quan tâm của gia đình bằng chính tình cảm dạy dỗ đúng mực chứ<br />
trẻ không phải được dạy bằng cách bạo lực, đánh đập. Hậu quả của hành vi bạo lực sẽ<br />
ảnh hưởng lớn đến mặt tâm sinh lý và thể xác, hơn thế nữa sẽ ảnh hưởng đến tình<br />
hình học tập và tương lai của trẻ sau này. Chính vì vậy, chỉ có sự nhẹ nhàng, ân cần<br />
nhưng tuyệt đối nghiệm khắc mới có tác dụng khi chúng có lỗi. Bạo lực hay sự xúc<br />
phạm quá đáng chỉ khiến chúng dễ nảy sinh tâm lý chống đối và trở nên ương ngạnh<br />
hơn mà thôi. Việc ban giám hiệu yêu cầu giáo viên chủ nhiệm phải đưa em đó về tận<br />
nhà để nói chuyện với ba mẹ để cho gia đình tìm cách phối hợp với giáo viên khắc<br />
phục và tìm hiểu nguyên nhân tại sao trẻ lại có biểu hiện không tốt.<br />
Có thể thấy rằng hậu quả của hành vi bạo lực học đường đang ngày càng hiển<br />
hiện trong đời sống tâm lý của học sinh, len vào gia đình, của nhà trường và xã hội,<br />
nó là hồi chuông cảnh báo cho những ai thực sự quan tâm đến thế hệ trẻ và tương lai<br />
của đất nước, sẽ còn tốn nhiều thời gian, công sức, của cải để chúng ta giải quyết vấn<br />
nạn bạo lực học đường. Tuy nhiên, để làm được điều đó cần phải có nhận thức đúng<br />
đắn về vấn đề bạo lực học đường, một quyết tâm cao độ đánh tan vấn nạn bạo lực<br />
Nguyễn Thị Bé Chính<br />
Trường Tiểu học An Bình A3-TX Hồng Ngự, Đồng Tháp<br />
<br />
học đường, của toàn ngành giáo dục, của các cấp liên ngành, của các lực lượng liên<br />
quan, của gia đình, nhà trường, của giáo viên và học sinh.<br />
Những cố gắng của tôi sẽ có ý nghĩa hơn khi thẳng thắn đề xuất với gia đình<br />
những biện pháp cụ thể để cùng giúp đỡ em học sinh đó tiến bộ. Sự điềm tĩnh, khéo<br />
léo và tình thương yêu, trách nhiệm với học trò là điều kiện quan trọng để tôi xử lý<br />
thành công tình huống này. Quả thật đúng vậy, sau khi ngồi nói chuyện , gia đình bắt<br />
đầu bình tĩnh lại, dần nhận ra được đâu là đúng và đâu là sai. Hành vi bạo lực với trẻ<br />
như thế sẽ rất có hại về sau này. Sự kiên nhẵn và bỏ qua sự tự ái của bản thân đã giúp<br />
tôi thay đổi được suy nghĩ của người khác theo hướng tích cực. Đã là một giáo viên,<br />
ai cũng mong học trò của mình tốt về mọi mặt, để làm được điều đó thì nhà trường<br />
vẫn chưa đủ, cần phải sự quan tâm, giúp đỡ từ phía gia đình, xã hội.<br />