Đề bài: Bình giảng khổ thơ cuối bài Tràng giang: "Lớp lớp mây cao... hoàng hôn <br />
cũng nhớ nhà."<br />
Bài làm:<br />
Nếu Xuân Diệu là nhà thơ của nỗi ám ảnh thời gian thì Huy Cận lại được nhắc đến như <br />
là nhà thơ của nỗi khắc khoải không gian. Trước không gian ấy, ông thường bày tỏ cảm <br />
xúc buồn sầu đến mức ảo não, tuy nhiên ẩn sau nỗi sầu đó là khát khao tình đời, tình <br />
người. "Tràng giang" là một bài thơ như thế. Qua chặng đường ba khổ thơ đầu thể hiện <br />
tâm trạng buồn sầu của nhà thơ trước không gian bao la rợn ngợp, đến với khổ thơ cuối <br />
cùng, người đọc thấy được tình cảm đối với quê hương đất nước của tác giả:<br />
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,<br />
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.<br />
Lòng quê dợn dợn vời con nước,<br />
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.<br />
Tràng giang được sáng tác vào năm 1939, cảm hứng được gợi từ cảnh thiên nhiên bao la <br />
của sông Hồng. Bài thơ là một trong những thi phẩm xuất sắc nhất được in trong tập <br />
"Lửa thiêng" (1940). Xuyên suốt ba khổ thơ đầu là nỗi buồn của Huy Cận: từ nỗi sầu khi <br />
đối diện trước không gian mênh mông đến tâm trạng cô đơn trước bức tranh thiên nhiên <br />
được mở rộng về nhiều phía và sau đó là nỗi buồn nhân thế, nỗi buồn trước cuộc đời. <br />
Vậy nhưng, đến với khổ thơ cuối cùng, người đọc lại thấy được niềm khao khát gắn <br />
kết, tình cảm đối với quê hương đất nước của tác giả.<br />
Ở đây, cái nhìn của Huy Cận như hướng lên trời cao để cảm nhận bức tranh thiên nhiên <br />
hùng vĩ, tráng lệ:<br />
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,<br />
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.<br />
Đám mây cánh chim vốn là motip quen thuộc trong thơ ca khi nói về trời chiều như <br />
"Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi" (Bà Huyện Thanh Quan) hay "Chim mỏi về rừng tìm <br />
chốn ngủ/ Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không" (Chiều tối Hồ Chí Minh) để gợi nỗi <br />
buồn xa vắng.Huy Cận cũng đã đưa những hình ảnh quen thuộc đó vào "Tràng giang" <br />
càng nhấn mạnh hơn bức tranh thiên nhiên mang màu sắc cổ điển.Thiên nhiên hiện lên <br />
với Mây cao đùn núi bạc, với cảnh huy hoàng, tráng lệ biết bao. Thế nhưng, hình ảnh đó <br />
dường như cũng khắc họa tâm trạng buồn bã, cô đơn của con người trước không gian bao <br />
la rộng lớn bởi chim thì "mỏi" còn mây thì "trôi nhẹ" lững lờ. Không chỉ vậy, hình ảnh <br />
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa đã khéo léo vẽ ra sự đối lập giữa cái nhỏ bé cái <br />
bao la. Lời thơ giải thích phải chăng nhấn mạnh chỉ một cánh chim nhỏ nghiêng cánh <br />
cũng khiến cho bóng chiều "sa xuống" . Câu thơ đã khắc họa cảnh thiên nhiên rộng hơn, <br />
tráng lệ và hùng vĩ hơn nhưng cũng buồn hơn.<br />
Không chỉ thể hiện cảm xúc buồn sầu một cách gián tiếp qua bức tranh thiên nhiên, mà ở <br />
đây nỗi khát khao tình đời, tình người của Huy Cận như bật ra một cách trực tiếp:<br />
Lòng quê dợn dợn vời con nước,<br />
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.<br />
Từ láy dợn dợn đã miêu tả cảm xúc dâng trào mãnh liệt giống như như sóng nước, động <br />
từ "vời" dường như nhấn mạnh nỗi cồn cào, hụt hẫng, chới với trong cảm xúc đồng nhất <br />
với ngoại cảnh. Bởi vậy lúc này, hồn thơ Huy Cận tha thiết nỗi "Nhớ nhà". Đó là nỗi nhớ <br />
về nơi chôn rau cắt rốn hay là đang nhớ về đất nước, tổ quốc mình? Đây là nỗi nhớ kín <br />
đáo, thể hiện nỗi buồn của cả một thế hệ thanh niên dưới thời thuộc Pháp, sống trên đất <br />
nước mình mà luôn có cảm giác bơ vơ, lạc lõng. Câu thơ cuối "không khói hoàng hôn <br />
cũng nhớ nhà" gợi nhớ ý thơ quen thuộc trong bài Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu:<br />
"Nhật mộ hương quan hà xứ thị<br />
Yên ba giang thượng sử nhân sầu"<br />
(Quê hương khuất bóng hoàng hôn<br />
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai)<br />
nhưng nếu người xưa nhìn khói sóng mà nhớ nhà tức là nỗi nhớ nhà được gợi lên từ <br />
ngoại cảnh, thì Huy Cận nhớ nhà mà không cần đến hoàng hôn nỗi nhớ nhà không phụ <br />
thuộc vào ngoại cảnh, do đó nó càng mãnh liệt, thấm thía hơn bao giờ hết.<br />
Có thể nói, khổ thơ kết bài "Tràng Giang" đã thể hiện cảm xúc của nhà thơ dành cho quê <br />
hương đất nước. Càng thấm thía nỗi cô đơn, hiu quạnh, con người càng khát khao tình <br />
đời, tình người. Bởi vậy, đúng như Xuân Diệu từng cho rằng: "đây là bài thơ dọn đường <br />
cho tình yêu quê hương đất nước của Huy Cận".<br />
<br />