Đề bài: Bình giảng khổ thơ sau đây trong bài Đất nước của Nguyễn Đình Thi, từ: <br />
"Súng nổ rung trời giận dữ... Rũ bùn đứng dậy sáng loà"<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Chúng ta biết "Đất nước" tuy là một bài thơ ngắn, nhưng lại có dáng dấp một khúc tráng <br />
ca thu nhỏ. Không phải ngẫu nhiên mà có thể gặp ở đây bức tranh toàn cảnh về tổ quốc <br />
Việt Nam qua những thăng trầm lịch sử: Đất nước buồn trong thu xưa, Đất nước ngày <br />
đổi mới, Đất nước chìm trong đau thương, Đất nước vùng lên quật khởi. Mỗi phần <br />
tương đương với một chương tráng ca. Qua những bước dài ấy, người ta cứ thấy ngời <br />
lên một sức sống Việt Nam kì diệu, sức sống đã biến những người áo vải thành những <br />
anh hùng, biến một nước Việt chân đất cần lao lam lũ thành nước Việt Nam rũ bùn đứng <br />
dậy sáng lòa.<br />
<br />
Đây là khổ thơ kết lại toàn bài thơ, chưa lúc nào, hình ảnh Đất nước lại hiện ra kì vĩ và <br />
hoành tráng như thế:<br />
<br />
Súng nổ rung trời giận dữ<br />
<br />
Người lên như nước vỡ bờ<br />
<br />
Nước Việt Nam từ máu lửa<br />
<br />
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa<br />
<br />
Dẫu bốn câu thơ được viết rất chặt chẽ, chúng ta vẫn có thể thấy tự nó đã chia thành hai <br />
phần khá rõ rệt. Hai câu trên phác ra khung cảnh để làm phông nền, hai câu dưới tập <br />
trung khác hoạ hình ảnh Đất nước nối hình nối khối hằn lên trên cái nền ấy. Nếu nửa <br />
trên có phần nghiêng về tả thực, thì nửa dưới lại đẩy tính khái quát, hình tượng hiện ra <br />
vừa kì ảo vừa kì vĩ.<br />
<br />
Ở chương Đất nước (trích trường ca "Mặt đường khát vọng"), khi hình dung về đất <br />
nước, Nguyễn Khoa Điềm thường tựa vào hai bình diện, hai hình ảnh chính là Đất và <br />
Nước (Đất là nơi anh đến trường / Nước là nơi em tắm... đất là nơi con chim phượng <br />
hoàng bay về hòn núi bạc / nước là nơi con cá ngư ông móng nước biển khơi... Đất là <br />
nơi chim về? Nước là nơi rồng ở). Trong khi đó, hai bình diện chính, hai hệ thống ảnh <br />
chính mà Nguyễn Đình Thi lấy làm điểm tựa để hình dung về một Đất nước toàn vẹn, <br />
lại là Đất và Trời (Đất nước đổi đời: Gió thổi rừng tre phấp phới / Trời thu thay áo <br />
mới... Đất nước giành lại chủ quyền: Trời xanh đây là của chúng ta / Núi rừng đây là của <br />
chúng ta.. Đất nước đau thương: Ôi những cánh đồng quê chảy máu? Dây thép gai đâm <br />
nát trời chiều...), Ở đây cũng thế, hình ảnh đất nước Việt Nam vùng lên được nhìn nhận <br />
ở cả hai phía Bầu trời và Mặt đất:<br />
<br />
Súng nổ rung trời giận dữ<br />
<br />
Người lên như nước vỡ bờ<br />
<br />
Cả hai hợp lại thành một Tổ quốc Việt Nam tràn đầy hào khí. Nguyễn Đình Thi đã dụng <br />
công trong việc tiết chế ngòi bút dồn khí lực vào bên trong để cuối cùng bùng lên thành <br />
sự công phá. Tương ứng với điều này là hình tượng một nước Việt Nam nung nấu đau <br />
thương, tích tụ căm hờn, âm thầm biến tất cả thành sức mạnh để cuối cùng quật khởi <br />
vùng lên. Ban đầu là cái nấu nung bên trong phát lộ ra thành nỗi bồn chồn: "những đêm <br />
dài hành quân nung nấu bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu". Nó bật lên thành tiếng: "Từ <br />
gốc lúa bờ tre hồn hậu đã bật lên những tiếng căm hờn". Rồi nó phát lộ ra thành tiếng <br />
kèn gọi quân: "Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng", nó hiện ra trong vầng trán cháy rực: <br />
"Trán cháy rực nghĩ trời đất mới"... Đó là quá trình chuyển hoá kì diệu bên trong của sức <br />
sống dân tộc, quá trình những người áo vải hoá thành những anh hùng : "Ôm đất nước <br />
những người áo vải / Đã đứng lên thành những anh hùng". Nhưng tất cả những điều đó <br />
chỉ nhằm vào cái đích cuối cùng là quật cường đồng khởi. Bốn câu cuối cùng này là đỉnh <br />
điểm của cảm xúc thơ, cũng là những nét vẽ cuối cùng hoàn tất hình tượng đất nước <br />
của ngòi bút Nguyễn Đình Thi. Có nhìn như thế, mới thấy giá trị nghệ thuật của hai <br />
tiếng súng nổ. Nó đâu chỉ là một sự kiện chiến trận được tả thực. Nó còn là hiệu lệnh <br />
quật khởi. Hơn thế nữa, nó chính là cái khối chất nổ tích tụ bao năm trong lòng một dân <br />
tộc bị dày xéo giờ đang bùng nổ thành sức công phá mãnh liệt, thành hào khi xung trận vũ <br />
bão, thành hào khí chiến thắng.<br />
<br />
Bức tranh hoành tráng sử thi về đất nước được vẽ bằng những nét bút lớn, đầy tính khái <br />
quát tượng trưng: Súng nổ rung trời giận dữ. Lời thơ cũng đạt đến một độ hàm súc cao. <br />
Hai chữ giận dữ khiến cho ý thơ thật đa nghĩa. Bởi nó có tới hai chữ từ. Đó là tiếng súng <br />
giận dữ của con người hay bầu trời cũng đang nổi giận với kẻ thù? Có lẽ là cả hai. Tội <br />
ác của chúng gieo rắc bao năm khiến cho trời không dung đất không tha.<br />
<br />
Nếu câu thứ nhất mở lên chiều cao, thì câu thứ hai lại trải ra bề rộng. Hình ảnh Người <br />
lên như nước vỡ bờ được gợi hứng trực tiếp từ những biển người tràn lên cướp chính <br />
quyền trong Cách mạng tháng Tám và lớp lớp chiến sĩ xông lên phá bốt diệt đồn giành <br />
lại đất đai trong những năm kháng chiến. Những ấn tượng thực ấy được tái tạo cùng <br />
một thành ngữ quen thuộc: Tức nước vỡ bờ. Cả hai hòa vào nhau trong một câu thơ vừa <br />
có sức gợi tả vừa cách điệu tượng trưng. Người đọc có thể hình dung một biển người <br />
đang vùng lên, một khí thế mạnh mẽ cứ tràn đi cuốn phăng tất cả. Thật ít có hình ảnh <br />
nào thể hiện sức mạnh của chiến tranh nhân dân bằng hình ảnh nước vỡ bờ như thế.<br />
<br />
Trên cái phông nền ấy, hình tương đất nước hiện lên như một thực thể vừa kì ảo vừa kỳ <br />
vĩ:<br />
<br />
Nước Việt Nam từ máu lửa<br />
<br />
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa<br />
<br />
Nguyễn Đình Thi từng "tiết lộ" về xuất xứ của hình ảnh này trong chiến dịch Điện Biên, <br />
ông đã từng chứng kiến cảnh những chiến sĩ của ta dám nửa mình trong bùn dưới giao <br />
thông hào. Đến khi được lệnh tấn công, họ đã nhất tề vượt lên trên miệng giao thông <br />
hào, bùn bắn tung toé. Cảm quan thi sĩ liền nhận ra đây là một tư thê lẫm liệt, một biểu <br />
trưng cao đẹp. Thế là. từ hình ảnh thật vẽ một chiến sĩ, thi sĩ đã nâng tầm vóc lên thành <br />
hình ảnh của cả đất nước. Nói rõ hơn, bằng lối tư duy đậm chất huyền thoại, người làm <br />
thơ đã làm cho hình ảnh cá biệt nhỏ nhoi thành một hình tượng khổng lồ, kì ảo, hoành <br />
tráng. Nếu máu lửa là nỗi đau thương, thì bùn đen là nỗi nhục nhằn nô lệ. Hình ảnh thơ <br />
diễn tả một nước Việt Nam bị vùi trong đau thương, bị nhấn sâu xuống bùn đen nô lệ <br />
vụt đứng lên như một thiên thần. Rũ bỏ bùn nhơ, tỏa sáng hào quang. Đây là quy luật kì <br />
diệu của sức sống Việt Nam khi đương đầu với ngoại xâm. Đâu phải ngẫu nhiên, sau <br />
này, khi kết thúc cuộc kháng chiến chống Mĩ, Nhà thơ Tố Hữu cũng viết:<br />
<br />
Ôi Việt Nam từ trong biển máu<br />
<br />
Người vươn lên như một thiên thần<br />
<br />
Phải nói rằng, chất liệu ngôn từ đã được Nguyễn Đình Thi sử dụng rất thành công. <br />
Người đọc không thể không thấy hệ thống những động từ, tính từ được sử dụng ở đây <br />
đều thuộc cường độ mạnh mẽ chói gắt: nổ rung trời, vỡ bờ, giận dữ, máu lửa, sáng <br />
lòa ... Và dường như chúng đều từ những cảm xúc mang tính trực quan mà được tượng <br />
trưng hoá. Nếu không có nguồn ngữ liệu ấy, hình tượng thơ khó vượt khỏi tầm mức tả <br />
thực để có được tầm vóc tượng trưng kì vĩ như thế.<br />
<br />
Làm nên thành công của khổ thơ này, không thể không tính công cho thể loại thơ lục <br />
ngôn. Trong toàn thi phẩm, thể lục ngôn được dùng tới hai lần (Trước đó là khổ thơ lên <br />
án tội ác của thằng giặc Tây, thằng chúa đất). Nhưng đắc dụng hơn cả vẫn là lần này. <br />
Cả nhịp chân lẫn nhịp lẻ của thể lực ngôn đều được phát huy đúng lúc.<br />
<br />
Hai câu đầu nghiêng về nhịp chẵn. Đến câu thứ ba. nó bất ngờ thay đổi nhịp 2/2/2 dàn <br />
trải dừng lại Nhịp 3/3 bật sức trỗi lên:<br />
<br />
Nước Việt Nam / từ máu lửa<br />
<br />
Khác nào một đột biến không có nhịp điệu ấy thật khó mà biểu hiện cho sắc nét cú đột <br />
khởi vươn mình thành khổng lồ, thành thiên thần của hình tượng Đất nước. Hình và <br />
Nhạc đã hỗ trợ nhau hay đã hóa thân vào nhau, thật khó mà phân biệt được.<br />
<br />
Bài thơ mở đầu bằng hương cốm hiền hòa trong những sáng thu muôn thuở để rồi kết <br />
thúc bằng hình ảnh quật cường, vừa dữ dội vừa oai hùng. Chỉ riêng điều đó dù cho ta <br />
thấy sức sống kì diệu nào đã biến một nước Việt Nam hiền hoà thành một nước Việt <br />
Nam bất khuất. Khổ thơ kết này chính là cái thời điểm chót cùng của cuộc hoá thân màu <br />
nhiệm đó<br />
<br />
<br />