Cẩm Tú Cầu, có phải em không?...
lượt xem 2
download
Phòng làm việc của Khoa tràn ngập nắng vàng. Khoa ngồi trầm ngâm, còn 10’ nữa là đến giờ đón người bên công ti đối tác. Khoa còn băn khoăn mãi vì món quà là một chậu hoa cẩm tú cầu anh nhận được vào sáng nay.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cẩm Tú Cầu, có phải em không?...
- Cẩm Tú Cầu, có phải em không?
- "Tha lỗi vì những tổn thương em đã gây ra cho anh, đừng nghĩ em phản bội, em có lí do của riêng em …” 1. 9h5’, phòng làm việc của Khoa tràn ngập nắng vàng. Khoa ngồi trầm ngâm, còn 10’ nữa là đến giờ đón người bên công ti đối tác. Khoa còn băn khoăn mãi vì món quà là một chậu hoa cẩm tú cầu anh nhận được vào sáng nay. Không có tên người gửi, chỉ có tấm thiệp kí tên : Cẩm tú cầu! Thỉnh thoảng nhân quà vào sáng sớm đã từng là thói quen của Khoa. Hồi đó chẳng cần nhìn qua tấm thiệp gắn trên món quà Khoa cũng vẫn biết người gửi là ai. Nhưng nó đã qua từ lâu lắm vì người con gái ấy đã biến mất khỏi cuộc đời Khoa như một giấc mơ – chỉ đúng 1 tuần trước lễ đính hôn giữa anh và cô. Miền kí ức về người con gái ấy trong Khoa là cả một vùng trời trải dài mang sắc hoa cẩm tú. Bóng hình quen chỉ cần thoáng qua cũng đủ khiến Khoa giật mình thảng thốt.
- Và đây, mắt khoa quét qua bộ váy màu xanh cẩm tú, cổ họng như ứ nghẹn khi bắt gặp ánh nhìn của cô gái đối diện -chưa từng gặp mà như quen từ lâu lắm. Khoa quên mỉm cười – cái quy tắc xã giao tối thiểu mà một người như anh nhất thiết cần có. Đến khi nhận ra đã quá giờ hẹn năm phút, Khoa mới giật mình: - Cô là người bên SEA sao? Cô gái ấy cười, lại nụ cười rất quen khiến Khoa ngơ ngẩn: - Chào anh, tối là Cẩm Vân – đại diện của SEA! - Tôi sơ ý quá. Chào cô, tôi là Anh Khoa -sẽ trực tiếp làm việc với bên cô trong thời gian sắp tới! Buổi gặp mặt qua đi nhanh chóng, Khoa lại tất bất chuẩn bị cho dự án truyền thông mới nhất với bên đối tác. Nhưng vẫn còn một nỗi băn khoăn ngày càng lớn trong
- Khoa – những chậu hoa Cẩm tú cầu mà thỉnh thoảng anh nhận được vào buổi sáng, cùng từ một người: Cẩm tú cầu! Lẽ nào người con gái ấy đang ở rất gần đây thôi mà Khoa không hay biết. Chẳng phải trước kia chính cô gái ấy đã rời bỏ Khoa hay sao? Sao bây giờ còn quay trở lại?? Dù trái tim còn đang nhức nhối nhưng Khoa vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng bản thân anh đã tổn thương và đổi thay quá nhiều sau cuộc tình đó. Tiếng gõ cửa vào giờ tan ca khiến Khoa ngạc nhiên đôi chút, Cẩm Vân bước vào, vẫn cái ánh mắt khiến trái tim Khoa đứng lại một nhịp mỗi lần bắt gặp. Sao lại giống đến vậy, cái ánh mắt đã hằn in trong tâm trí Khoa. -Cẩm tú cầu sao? Anh thích nó à?? - Cẩm Vân nói khi thấy Khoa đang mải mê với chậu cẩm tú cầu đặt trên bàn làm việc và nhìn anh đầy ẩn ý. Khoa không nói gì cho đến lúc kí xong tập tài liệu mà Vân đưa cho , anh lạnh lùng:
- -Không có gì. Cô thích thì lấy đi không thì…giúp tôi bỏ nó! Cẩm Vân nhìn vết sẹo lồi trên cổ tay tấy đỏ và khẽ giật lên khi Khoa lạnh lùng xách cặp ra khỏi phòng làm việc. 2. Cẩm Vân tê tái nghĩ về Anh Khoa – chàng trai đa cảm mà cô vẫn luôn yêu sâu nặng. Vì vô tình hay hữu ý, Vân đã đánh mất Khoa? Chính Vân cũng luôn tự dằn vặt. Nếu như hồi ầy cô dũng cảm, sẵn sàng đối diện với Khoa sau vị nổ ấy, dù có mất Khoa đi nữa chắc bây giờ Vân cũng không hối hận thế này. Vụ nổ khủng khiếp đã cướp đi của Vân quá nhiều thứ: Gương mặt, tình yêu, thân phận trước kia.
- Những đau đớn mà Vân phải chịu đựng qua gần mười ca phẫu thuật chỉnh hình khiến gương mặt Vân khác xưa rất nhiều. Tình yêu với Khoa cũng ra đi, tuột khỏi tầm tay chỉ trong phút chốc. Và hôm nay, Vân trở về với một thân phận khác, cố gắng tìm lại tất cả.
- Vân biết Khoa tổn thương rất nhiều vì từ khi gặp lại, cô chưa bao giờ thấy Khoa cười vui vẻ. Vân chắc rằng Khoa vẫn luôn ôm ấp những kỉ niệm ấy nhưng có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ và chấp nhận người đã gây ra tổn thương cho anh – là Vân! Vì sao ư? Vì Vân hiểu Khoa rất rõ: Bề ngoài luôn mạnh mẽ nhưng bản chất đa cảm. Những ngày còn bên nhau, Khoa lãng mạn và rất hay cười còn bây giờ - khi mà những tổn thương đã khiến cảm xúc chai sạn là lúc Khoa gồng mình lên, để mạnh mẽ. Vết sẹo trên tay Vân lại nóng ran và đỏ ửng lên – nó vẫn luôn như thế những khi Vân buồn và nghĩ đến Khoa, cũng thật lạ, cứ như thể nó là mình chứng duy nhất hiểu rõ Vân đang mạo hiển: Đưa cái hi vọng manh vào một thử thách mà cô nghĩ mình đã nắm phần thua chắc chắn.
- Mưa…ào về bất ngờ trong nỗi nhớ. Chỉ còn lại sự trống trải và đêm lặng lờ trôi đi. Đã lâu lắm, nỗi nhớ ấy mới lại bùng lên và như thiêu đốt Khoa đến vậy. Chẳng có gì ngoài đôi mắt ấy – trong sáng và dịu hiền như sắc hoa cẩm tú. Tất cả kỉ niệm tưởng như đã gói ghém lại và bay theo dấu chân người con gái ấy đến một vùng trời khác -vùng trời ngập tràn sắc xanh của loài hoa cẩm tú mà cô vẫn hằng yêu nhưng ở nơi đó, Khoa không tồn tại, có lẽ sẽ là hạnh phúc – Khoa thầm nghĩ. Khói từ li café tỏa ra thơm lừng chẳng khiến Khoa nguôi ngoai mà trái lại, trái tim như cồn cào hơn theo nhịp mưa hối hả. Ánh mắt Khoa tĩnh lặng như đêm tối, nước mắt rơi nhẹ tênh khi mải ngắm nhìn bức hình ghi dấu tình yêu của anh và cả khoang tủ xếp đầy hoa cẩm tú cầu .
- Khoa lại nghĩ đến cô gái bí ẩn dạo gần đây hay gửi hoa cẩm tú cho anh. Liệu còn ai khác ngoài Cẩm Tú – người con gái mà Khoa vẫn luôn yêu tha thiết?? Khoa vẫn luôn nghĩ như thế và rồi lại khát khao được một lần ngắm lại cái bóng hình quen thuộc để dù thế nào đi nữa, anh cũng biết được cô vẫn luôn sống tốt. Khoa bỗng cảm tưởng Cẩm Tú đang ở gần anh, rất gần nhưng vì sao trong lòng Khoa cứ nhói đau và thảng thốt mỗi lúc nhìn thấy món quà đặt ngay trước cổng như chỉ vừa mới đây thôi mà chủ nhân của nó cứ ngỡ đã đi rất xa rồi… 3.Dự án truyền thông với bên đối tác đã được thống nhất sẽ ghi hình tại Sa Pa, hình tượng chủ đạo là hoa cẩm tú cầu – đó là đề xuất thay đổi nho nhỏ do Cẩm Vân đưa ra. Khoa đã rất ngạc nhiên khi nghe Vân đề xuất như vậy trong buổi thảo luận và đáp lại anh, Cẩm Vân cười hiền, ánh mắt sáng trong và rạng ngời như nắng.
- Đành thôi, yêu cầu của khách hàng mà, Khoa gật đầu trong vô thức vì những kỉ niệm lại ùa về khi anh nghe ba chữ cẩm tú cầu và bắt gặp ánh mắt của Vân. Phải thừa nhận, từ ngày đón đoàn bên đối tác sang, Vân là người duy nhất xóa được cái vẻ lạnh lùng trên gương mặt Khoa những khi làm việc chung. Khoa cười nhiều hơn và đã có những khi anh cứ ngỡ Cẩm Vân là Cẩm Tú, không thể nhầm từ ánh mắt đến nụ cười, từ giọng nói đến những thói quen,… Trời đất! Khoa tự trách mình sao cứ để những cảm xúc vụn vặt len lỏi trong công việc. Từ lúc Cẩm Tú rời bỏ Khoa, anh đã thu nhỏ thế giới của mình lại và chỉ thực sự là chính anh những khi một mình và nếu có thể tham lam, Khoa lại muốn một lần nữa được làm chàng trai đa cảm trước mặt Cẩm Tú mà thôi… SaPa một sớm mờ sương...
- Khoa nâng chậu hoa Cẩm Tú Cầu đặt trước cửa phòng, ánh mắt nháo nhác kiếm tìm một bóng hình quen thuộc. Vẫn là Cẩm Tú Cầu và lời nhắn: “ Vui vẻ lên,Sa Pa sớm mờ sương, thật đẹp!”. Vậy là Cẩm Tú Cầu đã theo Khoa đến tận đây, rốt cuộc thì cô ấy là ai, sao cứ bí mật và thích trêu đùa trái tim Khoa đến vậy? Khoa lại chợt thấy nôn nao, anh lao ra phía ban công, mong thấy một điều gì đó. Kia rồi, bóng váy xanh hòa lẫn sắc màu của vườn hoa cẩm tú ẩn hiện trước mặt, phải rồi, là cô ấy, Cẩm Tú mà, Khoa không thể nhầm được. Cảm giác thảng thốt lại ùa về, một sự xúc động mạnh làm tâm trí Khoa xáo trộn. Anh gọi tên Cẩm Tú và chạy lại thật gần, toan ôm lấy thì cô gái ấy quay lại. Vẫn ánh mắt và nụ cười quen nhưng không phải Cẩm Tú. Khoa như mất hết sức lực, ánh mắt thẫn thờ và ngồi thụp xuống ngay trước mặt Vân. Cẩm Vân nhìn Khoa dịu dàng, bồi hồi siết lấy bàn tay Khoa giá lạnh.
- Khoa bỗng nhận ra cái hơi ấm mơn man quen thuộc quá nhưng khi vừa kịp lấy lại tỉnh táo sau cơn xúc động, Khoa mau chóng đưa mình thoát khỏi cái nắm tay và ánh mắt dịu dàng của Vân: - Cô chăm chỉ quá, ngày đầu đã dậy sớm như vậy! - Cẩm tú cầu đẹp vậy, sợ mai kia không còn cơ hội để ngắm nữa! Tim Khoa lại chết một nhịp, trùng hợp đến thế sao? Cả Vân cũng thích cẩm tú cầu. Để xua đi những cảm xúc lại chợt về, Khoa nói như phủ nhận tất cả: - Đẹp gì? Cái giống hoa hay thay đổi. Khoa lại thế rồi, lại cái vẻ lạnh lùng, lãnh cảm anh đã mang như vỏ bọc. Khoa biết rõ Cẩm Tú rất thích loài hoa này và chưa bao giờ nghĩ cô phản bội anh. Vậy mà…
- Ánh mắt Vân xịu xuống, giọng âm thầm: - Cũng vì những lí do nhất định! Giọng Khoa vẫn lạnh lùng: - Như nhau cả thôi! Vết sẹo trên tay Vân lại tấy lên nóng rát, nước mắt rơi khẽ khàng nhìn bóng Khoa men theo lối hành lang nhỏ. Vân biết sẽ là rất khó để xóa đi những tổn thương trong Khoa, dường như anh đang rất hận. Hay là hãy nói ra tất cả - không được, Vân lắc đầu sợ hãi xua đuổi ý nghĩ đó.
- Có vẻ Khoa đang muốn quên tất cả và biết đầu khi Vân nói ra sự thật, nó sẽ khiến cả hai tổn thương nếu Khoa nhất định không chấp nhận vì lòng kiêu ngạo. Đêm, chợ tình Sa Pa dập dìu người qua lại. Vân bước cạnh Khoa trong cái giá lạnh của những ngày đầu đông.
- Khoa yên lặng từ đầu buổi, ánh mắt buồn không hướng thẳng như cái thái độ tự tin trong công việc. Vân nhìn Khoa, cái nhìn rất nhẹ ẩn chứa bao yêu thương không lời. Vân còn nhớ lần đầu tiên gặp Khoa cũng tại chợ tình, khi đó Khoa là chàng sinh viên năm 3 ưa lãng mạn và rất thích mùa đông miền Bắc. Khi Vân hỏi Khoa làm gì mà đến chợ tình một mình giữa cái rét cắt da của vùng núi, Khoa cười rạng rỡ và nói anh đi tìm người yêu bị bắt về làm vợ người ta. Đã lâu lắm rồi Vân không thấy lại nụ cười ấy và cũng đã lâu lắm, Vân mới lại thấy Khoa yên lặng như bây giờ. Vân biết Khoa đang buồn. Nó lại thôi thúc khiến Vân muốn cô và Khoa trở lại như xưa, để cô có thể nắm lấy bàn tay Khoa và Khoa sẽ tinh nghịch hôn khẽ lên vầng trán cao trong ấm áp. Chợt Vân xích lại gần Khoa hơn, những ngón tay gầy đan thật khẽ qua bàn tay Khoa. Nhịp tim như đập nhanh hơn và dường như, tay Khoa siết chặt.
- Nhưng chưa đầy tích tắc, Khoa bỗng buông lơi vội vàng, Vân chới với vì cảm xúc hẫng hụt. Trở về trước cửa phòng Vân ở khách sạn, giọng Khoa trầm lại khác thường: - Quên đi, em sẽ mệt mỏi vì anh đấy! Vân không kìm được cảm xúc của mình, đặt lên môi Khoa một nụ hôn khẽ khàng, cô thì thầm: - Tại sao em phải quên khi anh còn nhớ? Hẹn ngày cuối cùng ở vườn hoa thành phố, em sẽ đợi! Đoạn, Vân bước vội trước sự ngỡ ngàng của Khoa. Cô biết Khoa còn nhớ điều gì ư?? Lẽ nào… Không thể, Khoa lắc đầu tự giễu những suy đoán hoang đường.
- Ngày cuối cùng của chuyến công tác dành thời gia để mọi người tham quan thành phố. Khoa không quên lời hẹn của Vân nhưng anh chủ ý không đến. Từ sau tối hôm đó, Khoa vẫn cố tình tránh mặt Vân và dành cả ngày hôm nay ở quán café sách gần khách sạn. Bóng hình Cẩm Tú chưa bao giờ thôi xuất hiện trong Khoa từ khi đặt chân đến Sa Pa này. Có những khi anh thoáng đoán rằng có lẽ Cẩm Vân biết điều gì đó về Cẩm Tú nhưng rồi lại gạt đi, tự nhủ lòng rằng điều đó không còn quan trọng. Dù sao thì cũng là quá khứ rồi dẫu Khoa vẫn chưa bao giờ nghĩ vậy nhưng anh không muốn có thêm một người phải tổn thương, nhất đó lại là Cẩm Vân – người con gái thứ hai làm anh vương vấn. Gian dối trong tình yêu là một cái tội nhưng yêu một người ở hiện tại khi vẫn chưa quên được người trong quá khứ là một cái tội lớn hơn.
- Khoa biết Cẩm Tú đã rời bỏ tất cả và dù cố gắng thế nào anh cũng không thay đổi được điều đó, đó là sự thật mà bấy lâu Khoa vẫn chưa học nổi cách chấp nhận. Có lẽ đã đến lúc rồi – Khoa nghĩ với quyết tâm lần thứ một nghìn! Tối muộn, xe khởi hành về Hà Nội, không thấy Cẩm Vân đâu cả, Khoa hơi lo lắng đi tìm cô. Vừa kịp lúc anh chàng trợ lí bên SEA nói Vân đã về trước để sắp xếp công việc vì chi nhánh công ti bên Singapore xảy ra trục trặc. Khoa thoáng hụt hẫng, đến bây giờ anh mới nghĩ ra sau đợt này, Vân sẽ về Singapore làm việc. Khoa nôn nóng thúc tài xế chạy xe nhanh hơn, anh muốn gặp Vân trước lúc cô đi, không biết cần phải nói gì nhưng nhất định phải gặp được cô, Khoa chỉ nghĩ được duy nhất một điều như vậy.
- 4. Xe dừng bánh, Khoa không về nhà và đến thẳng công ty mong có thể gặp Vân đang thu xếp tài liệu ở đó. Không có, Khoa đã chạy khắp các phòng trong công ti nhưng không thấy Vân. Điện thoại của Vân không liên lạc được, chắc giờ này cô đã lên máy bay rồi. Khoa thẫn thờ bước vào phòng làm việc của mình. Dòng chữ Cẩm tú cầu ghi ở chiếc phong bì đặt trên mặt bàn đập vào mắt Khoa. Khoa vội vàng mở thư ra đọc.
- Ồ, anh đã đoán không sai mà, Cẩm Tú Cầu chính là Cẩm Tú, cô ấy đã thú nhận như vậy trong thư và còn nhắn anh: “Ba tháng qua gặp lại và ở bên anh, em đã cố gợi lại rất nhiều kỉ niệm giữa chúng ta vì muốn biết anh có còn muốn thấy em không. Nhưng em thất vọng vì dường như anh không muốn nhớ nữa và đang cố quên tất cả. Tha lỗi vì những tổn thương em đã gây ra cho anh, đừng nghĩ em phản bội, em có lí do của riêng em …” Ba tháng ư? Ở bên cạnh Khoa ư? Những kỉ niệm nhắc nhớ ư? Đó chẳng phải Cẩm Vân hay sao? Linh tính mách bảo Khoa rằng Vân là cô gái anh đang tìm. Nhưng vô ích rồi vì anh biết tìm Vân ở đâu. Lần đầu tiên, Khoa thấy mình sai lầm và thất bại nghiêm trọng đến vậy. Cẩm Vân bước vào nhà Khoa, đưa mắt ngắm lại một lượt, nó vẫn chẳng thay đổi sau một thời gian dài. Khoa cũng chưa thay ổ khóa nên Vân mới có thể mở cửa để vào nhà.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Sẽ có một thiên sứ thay thế tôi yêu em
368 p | 611 | 392
-
Truyện ngắn - Nếu em không phải một giấc mơ: Phần 1
112 p | 150 | 16
-
Giọt máu đêm khuya P5
13 p | 116 | 14
-
Giấc mơ của nàng tiên cá
7 p | 101 | 8
-
Anh trai em gái P34
0 p | 85 | 8
-
Yêu em từ xa
3 p | 90 | 7
-
Truyện ngắn Câu chuyện tình yêu
12 p | 61 | 5
-
Mối tình câm!
5 p | 61 | 5
-
Em Đã Là Vợ Anh
13 p | 69 | 5
-
Chú chú...cô cô...và anh – em
28 p | 45 | 5
-
Em đánh mất hồn nhiên nơi đâu?
3 p | 72 | 4
-
Để cho bé vận động thể chất nhiều hơn
4 p | 55 | 4
-
Hình như em thích anh mất rồi
4 p | 99 | 4
-
Sợi dây chưa bao giờ đứt
10 p | 47 | 3
-
Ngày Gặp Anh, Là Ngày Không Hẹn Trước
10 p | 43 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn