Đề bài: Chuyển nội dung bài thơ Đàn ghi ta của Lorca của Thanh Thảo thành văn <br />
xuôi<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Nói đến Garxia Lorca (1898 – 1936), không một người dân Tây Ban Nha nào không <br />
biết, bởi ông được coi là thần tượng, tiêu biểu cho lòng nhân ái, tình yêu nồng nhiệt, tính <br />
cách phóng khoáng và khát vọng tự do của dân tộc. Hình ảnh Lorca gắn liền với hình ảnh <br />
cây đàn ghi ta. Tiếng đàn, lời thơ của Lorca luôn vang lên ca ngợi khát vọng tự do, ca <br />
ngợi tình yêu thương đất nước, con người, chống lại bạo lực của bè lũ phát xít… Đông <br />
đảo nhân dân Việt Nam mến mộ Lorca, nhà thơ Thanh Thảo đã dành những tình cảm đặc <br />
biệt cho ông qua bài thơ Đàn ghi ta của Lorca.<br />
<br />
Với cây đàn ghi ta và chiếc áo choàng đỏ thắm trên vai, trong chếnh choáng men say, <br />
người nghệ sĩ hát rong đơn độc trên lưng ngựa, rong ruổi khắp mọi miền đất nước. <br />
Chàng đem tiếng đàn, tiếng hát lúc sôi nổi dạt dào, lúc da diết lắng sâu cất lên từ trái tim <br />
thiết tha yêu thương đến với từng người dân Tây Ban Nha.<br />
<br />
Bè lũ phát xít Phơrăngcô căm ghét Lorca, người gieo mầm tự do trong tâm hồn nhân <br />
dân, nên chúng đã tìm mọi cách để hãm hại chàng. Vào một ngày, khi Lorca đang say sưa <br />
đàn hát thì quân thù ập tới vây bắt chàng, điệu về bãi bắn. Chàng như người mộng du đi <br />
giữa hai hàng lính, không tin rằng những điều bất ngờ vừa xảy ra với mình là sự thật. Bởi <br />
lúc đó tâm trí chàng đang mơ tưởng tới khung trời bình yên, thơ mộng, rộn rã âm thanh, <br />
sắc màu của cuộc sống.<br />
<br />
Giây phút kinh hoàng ập tới. Tiếng súng nổ, máu Lorca tuôn đổ ướt đẫm chiếc áo choàng <br />
màu đỏ. Bè lũ phát xít Phơrăngcô giết chết Lorca hòng dập tắt ngọn lửa đấu tranh cho <br />
tự do, công lí. Cái chết của chàng làm rung động mãnh liệt trái tim những người dân Tây <br />
Ban Nha yêu mến, kính phục chàng.<br />
<br />
Kẻ thù không chỉ căm ghét chàng mà còn căm ghét cả tiếng đàn ghi ta huyền diệu của <br />
chàng. Chúng muốn giết chết tiếng đàn nhưng làm sao giết được?! Lorca đã ngã xuống <br />
nhưng tiếng đàn vẫn vang lên như thách thức: Tiếng ghi ta nâu, bầu trời cô gái ấy, tiếng <br />
ghi ta lá xanh biết mấy, tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan, tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy.<br />
<br />
Lời thơ của thi sĩ, tiếng hát của người nghệ sĩ hát rong vĩ đại đã đột ngột tắt lịm trước <br />
họng súng quân thù. Còn đâu tiếng ghi ta nồng ấm như hơi thở của đất đai màu mỡ, tiếng <br />
ghi ta xanh mướt như màu lá mùa xuân, tiếng ghi ta rộn rã lao xao như bọt nước tuôn trào, <br />
tiếng ghi ta gắn với hình ảnh bầu trời thênh thang vô tận và bóng dáng người yêu của nhà <br />
thơ ?! Chỉ còn lại một sự thực phũ phàng là tiếng ghi ta đau thương, uất hận tột cùng, <br />
ròng ròng máu chảy. Dòng máu tự do, ngạo nghễ của Lorca đã thấm đẫm mảnh đất quê <br />
hương, xứ sở mà chàng hằng yêu quý.<br />
<br />
Lorca bất tử bởi tiếng đàn của chàng vẫn còn đó, vẫn lan tỏa sức sống bừng bừng: tiếng <br />
đàn như cỏ mọc hoang. Tiếng đàn ghi ta của chàng sống mãi trong lòng mỗi người dân <br />
Tây Ban Nha yêu chuộng hòa bình, tự do và công lý. Sức sống bất diệt của tiếng đàn ghi <br />
ta đồng nghĩa với sự bất tử của tên tuổi Lorca. Cả con người và thiên nhiên Tây Ban Nha <br />
tiếc thương chàng. Vầng trăng soi đáy giếng như một giọt nước mắt long lanh khóc <br />
người nghệ sĩ chân chính của tình yêu và tự do.<br />
<br />
Lorca lúc sống đơn độc, phóng khoáng, tự tin. Lúc chết, chàng vẫn tiếp tục cuộc viễn du <br />
đơn độc của mình, bơi sang ngang – trên chiếc ghi ta màu bạc. Lá bùa hộ mạng mà cô gái <br />
Digan trao cho Lorca năm nào cũng mất thiêng, không thể giúp nhà thơ tránh khỏi cái <br />
chết thảm khốc trước mũi súng của quân phát xít bạo tàn. Lorca đã chết nhưng ngọn lửa <br />
tự do vẫn bừng bừng cháy mãi trong tâm khảm mỗi người dân của đất nước Tây Ban <br />
Nha.<br />
<br />
Hãy để cho Lorca có được một sự giải thoát thực sự, chấp nhận định mệnh phũ phàng. <br />
Đường chỉ tay bé nhỏ, dòng sông rộng mênh mang, hay là phận người thì ngắn ngủi mà <br />
thế giới thì vô cùng. Cây đàn ghi ta màu bạc mà lúc nào Lorca cũng mang theo bên mình <br />
giờ đây thành con thuyền chở linh hồn chàng qua dòng sông mênh mông vô hình sang thố <br />
giới bên kia, một thế giới an lạc vĩnh hằng không có chiến tranh, không có đổ máu. Chàng <br />
ném lá bùa, ném trái tim vào xoáy nước, vào cõi lặng yên, chia tay thực sự với những ràng <br />
buộc và hệ lụy trần gian.<br />
<br />
Giờ đây, chỉ còn tiếng đàn ghi ta lúc sôi nổi như bọt nước tuôn trào, lúc nồng nàn như <br />
ngọn lửa cháy thâu đêm, lúc dồn dập như tiếng vó ngựa phi trên thảo nguyên mênh mông, <br />
lúc dào dạt như muôn lớp sóng đại dương, lúc thủ thỉ như tiếng gọi thầm của những trái <br />
tim đang say đắm trong tình yêu đôi lứa.<br />
<br />
Bạo lực của quân thù đã giết chết Lorca nhưng không thể giết chết tiếng đàn ghi ta – <br />
tiếng nói của tình yêu thương con người và khát vọng tự do. Văng vẳng đâu đây câu nói <br />
bất hủ của Lorca : Nếu tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn và tiếng đàn rộn rã: lila lila li<br />
la… Tên tuổi Garxia Lorca đã trở nên bất tử trong tâm trí mỗi người dân Tây Ban Nha – <br />
xứ sở chói chang ánh nắng mặt trời và thấm đẫm mùi hoa tử đinh hương làm ngây ngất <br />
hồn người.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />