NẮNG XUÂN
lượt xem 4
download
Gió lạnh cuối Đông bất ngờ tràn về trên dãy phố dài ngút mắt. Từng đoàn xe vút qua, thổi tung đám bụi mịt mờ trải dài suốt con đường. Đây đó từng đoàn người qua lại ở khu vực bến xe này tìm chuyến về quê. Họ khó nhọc, chen lấn nhau mong tìm chiếc vé để có một chổ ngồi trên chuyến xe nào đó
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: NẮNG XUÂN
- NẮNG XUÂN
- NGUYỄN THỊ NGỌC LAN .Gió lạnh cuối Đông bất ngờ tràn về trên dãy phố dài ngút mắt. Từng đoàn xe vút qua, thổi tung đám bụi mịt mờ trải dài suốt con đường. Đây đó từng đoàn người qua lại ở khu vực bến xe này tìm chuyến về quê. Họ khó nhọc, chen lấn nhau mong tìm chiếc vé để có một chổ ngồi trên chuyến xe nào đó. Nhiều người nằm ngồi lăn lóc trên dãy hành lang hay ngoài những gốc cây . Tôi cũng chen lấn trong đám người ấy, mong sao có chuyến xe chiều trở về trước vài ngày giáp tết. Hai tiếng nữa mới có chuyến tiếp theo. Tôi kiếm được chiếc ghế ngay bên ngoài phòng vé. Nơi đây có thể nhìn bao quát cả khu vực bến xe rộng lớn này. Tôi để ý đến môt cô bé ốm yếu, gầy nhom ngồi trên bệ xi măng bao quanh gốc cây xà cừ to lớn. Nét mặt con bé trông rất u buồn, hai tay giử chặt cái giỏ xách đã rách tươm, lòi cả miếng vải giống như là chiếc áo hay quần của cô cô bé đựng bên
- trong. Con bé đâu khoảng mười hai, mười ba tuổi, dáng gầy , nước da đen nhẻm có lẽ do lăn lộn với mưa nắng trên cao nguyên này. Trên khuôn mặt con bé toát lên sự hoảng sợ. Tôi nhìn thấy nó dáo dác cặp mắt đảo khắp nơi, thỉnh thoảng quay mặt về phía phòng vé. Nó có vẻ rụt rè, lo sợ một điều gì đó Tôi đứng dậy tiến đến trước mặt con bé, mĩm cười nhìn nó một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh. Nó ngồi xít ra xa có vẻ ngại ngần. Tôi hỏi nhỏ: “Cháu về đâu?” Nó rụt rè “ Dạ, Huế.” Tôi bật cười vì câu trả lời ngắn gọn của nó. Xa xứ đã lâu nhưng giọng Huế của tôi vẫn còn đậm nét, điều này giúp cho tôi được con bé tin cậy hơn qua chất giọng của mình. Nó cúi mặt không nhìn tôi, hai hàng long mi cong vút. Một nét đẹp rất Huế trên khuôn mặt nó. “ Cháu đi có một mình sao?” “Dạ, một mình” “ Cháu vào đây làm việc gì”. “ Hái cà phê” “. Sao cháu không đi học mà bỏ đi làm” “ Nhà nghèo, không có tiền”. “Ba Mẹ cháu đâu không nuôi cháu”. Nó ngước cặp mắt trong veo lên nhìn tôi. Cặp mắt trong suốt nhưng đượm buồn. Lúc này tôi có dịp quan sát kỷ khuôn mặt con bé. Khuôn thật đẹp, mặc dù nước da sẫm màu vì mưa nắng nhưng đôi môi nó vẫn đỏ hồng, nhỏ nhắn thật xinh. Con bé dể thương quá. Đoạn đường từ đây về đến Huế rất xa, bảy tám trăm cây số liệu nó có an toàn đến nơi hay không.Tôi bỗng đâm ra lo lắng “ Ba Mẹ đâu mà không cùng đi với cháu”. Nó vẫn nhìn tôi chăm chăm, không hề chớp mắt. Tôi nhận ra giọt nước
- mắt bên khoé mi của nó. “ Cháu không thể đi như vây được đâu” “Hay là ở lại thêm ngày nữa, cô gởi xe cho cháu về, được không?” Khi tôi nói lên ý này là muốn con bé đi xe của vợ chồng em gái tôi chạy tuyến đường Huế mỗi hai ngày một chuyến. Sáng mai sớm là chuyến kế tiếp. Tôi hỏi lại “ Có muốn cô gởi cho cháu đi chuyến sáng mai không. Xe nhà của người em cô, an toàn hơn” Con bé vội lắc đầu. Tôi không muốn nói gì nữa. Có lẽ con bé sợ tôi là “mẹ mìn” hay sao đó nên cúi gằm mặt xuông rồi ngồi xít ra xa hơn. Tôi bật cười với ý nghĩ như vậy. Bến xe đầy người nhưng không còn một chiếc xe nào đậu trong bến. Những ngày này đón được chuyến xe trở về thật không dể chút nào. Tôi ái ngại xoay qua nhìn con bé đang co ro, thu mình lại vì những cơn gió quất ràn rạt vào thân thể gầy yếu của nó. Trời cũng dần về tối, không có chút ánh nắng, trời đầy mây đen nhưng không mưa. Đã năm giờ chiều rồi mà xe vẫn chưa thấy chiếc nào. Tôi quyết định quay về lại chờ đi chuyến sớm mai. Trể thêm một ngày cũng chẳng sao. Mọi chuyện trong gia đình đã có mấy đứa con lo đầy đủ hết rồi, chuẩn bị cho một cái tết sắp đến. Tôi rút điện thoại gọi về cho con dâu :” Mẹ đón xe không được. Mai sớm Mẹ về. Đừng trông”.
- Đoạn đường từ đây về nhà không xa. Tôi có thể chờ chuyến xe đêm trở về nhưng thật lòng là lo ngại cho con bé người dưng ngồi bên cạnh mình. Không biết cái lo này từ đâu ập đến tôi cũng không biết. Nhưng để cho nó ngồi một mình giửa bến xe mênh mông này tôi rất ái ngại cho sự an toàn của nó. Một sự lo lắng theo kiểu ông bà hay nói là “bao đồng”. Nhưng chắc chắn chiều nay tôi sẽ không yên tâm và ân hận nếu để con bé này ngồi ở đây để tìm một chuyến xe. Tôi cầm tay nó lắc nhẹ :” Quán của cô gần đây. Cô cũng đón xe trở về nhưng có lẽ mai mới đi được. Nếu đêm nay cháu không đi, không có chổ nào để ở hãy về với cô nhé. Đi ra khỏi bến xe, rẻ phải một đoạn. Duy nhất chỉ có một quán của cô thôi. Cháu có thể vào nghỉ ngơi” Tôi nói một hơi cho con bé nghe rồi đứng dậy nhìn nó: “Cô đi đây. Cháu nhớ cẩn thận, đừng tin ai đó nhé!” Nói rồi tôi dợm bước. Vừa đi được một đoạn đã nghe tiếng chân dồn dập phía sau và tiếng gội; “ Cô! Cô ơi! Cho cháu về với!” Tôi dừng lại đợi con bé. Hai cô cháu bước trở lại quán của tôi. Về đến quán, nơi tôi thuê để buôn bán từ nhiều năm, mở cửa trong khi con bé đứng khép nép bên hôn quán. Tôi nói “ Cháu vào đi. Ngồi chờ Cô nấu nước nóng cho tắm rửa nhé”. Tôi lấy chiếc ghế đã xếp lại từ trước, đẩy về phía con bé :” Chaú ngồi xuống đi. Chờ Cô nghe”
- Trong khi con bé tắm rửa, tôi làm hai tô mì gói để sẵn. Con bé mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn tôi ngạc nhiên: “ Sao Cô tốt rứa”. Tôi lấy chiếc khăn lau tóc cho nó, mĩm cười : “ Cháu ăn đi.” “Dạ, cám ơn Cô”. Hai cô cháu cùng ngồi ăn. Lúc này con bé đã tin tôi là người tốt. Nhìn khuôn mặt hồng hào trở lại của nó lòng tôi bỗng ấm hẳn lên. Tôi gợi chuyện : “ Cháu vào đây có một mình thật sao?” “ Dạ, Ba Mẹ mất hai năm trước rồi” Tôi ngạc nhiên: “ Vậy cháu chỉ có một mình” . “Dạ”. “ Cháu về quê rồi ở với ai?” Con bé cúi gằm mặt :” Dạ, với bà ngoại.” Nó giương đôi mắt đẹp nhìn tôi :” Bà ngoại già rồi, nghèo lắm. Cháu đem tiền về cho bà” “Ba mẹ cháu vì sao mà mất” Tôi thấy mấy giọt nước mắt của nó “ Thôi cháu ăn xong rồi đi ngủ. Mai cô sẽ gởi xe cháu đi. Đừng lo nhé”. Đêm đó tôi và con bé nằm cạnh nhau. hơi thở nó yếu ớt nhưng đều. Thỉnh thoảng nó lại xoay mình, hai tay kẹp dưới chân. Tôi kéo chăn đắp lên người nó cho ấm. Đến khuya tôi vẫn trằn trọc không ngủ được. Nhiều năm rồi, mỗi lần tết đến, được quay trở về nhà tôi thấy mình như trẻ con chờ đón tết trong những năm xưa. Tôi
- ngồi dậy nhìn vào khuôn mặt con bé. Nó bằng tuổi tôi cách đây hơn bốn mươi năm trước. Tầm tuổi nó, tôi được sống sung sướng trong vòng tay Cha Mẹ mà không phải lo toan bất cứ việc gì. Những ngày như thế này, bọn trẻ chúng tôi được nghỉ tết, không phải học hành gì nên chạy nhảy, đùa nghịch vì háo hức đón tết. Mẹ sai bảo gì cũng làm vì những việc Mẹ nhờ cũng chỉ lo cho chuyện tết nhứt trong nhà. Điều ấy đem lại cho chúng tôi sự thích thú. Vậy mà, nhìn con bé nằm bên cạnh bằng tuổi tôi ngày ấy đang phải vật lộn với đời để kiếm miếng ăn. Phải chịu mồ côi trong đêm đông lạnh lẽo một mình giửa chốn đông người tìm chuyến xe về thăm bà. Tôi xót xa nhìn nó. Khuôn mặt con bé xinh đẹp quá. Làm sao tôi có thể yên tâm để cho nó ngồi một mình giửa bến xe trong đêm khuya được. Mười hai tuổi, lúc ấy tôi cũng chỉ một con bé thơ ngây, trong sáng. Suốt ngày chỉ biết học hành, vui đùa và luôn được sự chăm sóc của Ba Mẹ. Tôi nhớ về những ngày xưa còn bé là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời. Đi đâu,làm gì cũng được Ba Mẹ chăm lo, săn sóc. Nhà tôi lúc ấy có khoảng sân rộng, đằng sau nhà là một khu vườn đủ loại cây, chim rủ nhau về hót ca suốt ngày. Nhất là khi mùa đông về, hàng cay sau vườn ủ rủ, lá rụng đầy. Lúc ấy tôi còn rất bé nhưng vẫn thích ra sau vườn đứng nhìn mấy con chim tội nghiệp bay về đậu trên cao. Có lẽ chúng nó đói sau những ngày mưa gió, không tìm được thức ăn nên tiếng kêu của chúng trông
- yếu ớt và buồn. Tôi hay đem gạo hoặc cơm thừa ra rải đầy dưới những tán cây cho lủ chim kéo về ăn. Nhìn những chú chim sẽ nhảy nhót, vui mừng khắp sân vườn lòng tôi hân hoan, sung sướng. Ba tôi không la mắng khi nhìn thấy tôi đội chiếc nón lá của mẹ đứng dưới trời mưa bay lất phất, rải những hạt gạo ra xa, miệng liên tục gọi chip chip. Có lẽ hình ảnh đó rất đẹp trong mắt của Ba nên ông thường khuyến khích tôi. Nhiều năm sau, Ba tôi cùng cả nhà chuyển vào Nam sinh sống. Khu vườn như thiên đường của riêng tôi vẫn cứ sống mãi trong ký ức trẻ thơ, dù tuổi tác có chồng chất, nỗi đau khổ của cuộc đời có tàn phá thể xác nhưng ký ức tuổi thơ cùng với khu vườn xanh mát ấy luôn hiện hửu trong tôi. Nhất là những khi mùa Đông đến hay những ngày giáp tết lăng xăng cùng Mẹ dọn dẹp trong nhà. Đôi khi cùng Ba ra sau vườn quét những đám lá rơi rụng, làm đẹp lại khu vườn nhà mình, trang điểm cho ngôi nhà. Kỷ niệm ấy sao mà đẹp quá! Tuổi thơ của tôi luôn long lanh và hạnh phúc mỗi khi tôi chợt nhớ về nó trong quãng thời gian đương đầu với bão tố cuộc đời sau này. Mãi miên man, nhớ về tuổi thơ êm đềm, tôi bỗng giật mình vì tiếng mê sảng của con bé; “ Mẹ..Mẹ!” Tay trái nó quờ quạng, với tới trước. Hình như nó muốn chồm đến ôm lấy người Mẹ của nó trong giấc mơ. Tôi cúi xuống nhẹ nhàng ôm chặt lấy nó. Không hiểu sao, mới gặp nó vài tiếng đồng hồ mà giửa tôi và nó như có một sự
- gắn bó như vậy. Nhìn miệng nó vẫn còn lắp bắp trái tim tôi như thắt lại. Có lẽ nó đang có một giấc mơ thật đẹp. Có thể nó đang cùng với Mẹ đang làm một việc gì đó hoặc cùng nhau đi đâu đó, hoặc cùng nằm ôm nhau nằm trên giường, đùa giỡn với nhau trong một mùa đông rét buốt. Cũng có thể nó bị đòn vì mãi mê rong chơi mà quên đi những điều Mẹ dặn cần phải làm nên nó gọi Mẹ van xin đừng đánh.. Con bé miệng bỗng nở nụ cười trông cơn mê. A! Thì ra là nó đang hạnh phúc bên người Mẹ của mình nên mới có nụ cười dể thương như vậy. Nhưng tôi tin rằng nó chưa hề có một tuổi thơ long lanh như tôi từng có. Nhiunf nó cười trong mơ, tôi cũng nở nụ cười và thật bất ngờ cùng với một sự xấu hổ khi tôi cúi sát xuống khuôn mặt xinh đẹp của nó, đặt lên má con bé một nụ hôn. Bất ngờ con bé mở mắt ra, cầm lấy tay tôi. Hai bàn tay nó nằm gọn trong hai bàn tay của tôi, nắm chặt. Bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy vết chai cứng. Đó là những vết chai do suốt năm tuốt hạt cà phê. Có chổ phồng rộp lên. Tôi bóp nhẹ, con bé rên lên khe khẻ :” Ôi, đau tay cháu. Sao Cô không đi ngủ?” . Tôi cúi xuống lần nữa hôn lên mặt nó: “ Cô mong trời sáng để về nên khó ngủ”. “ Trời chưa sáng mà. Cô nằm xuống bên cháu rồi ngủ đi” Giọng nói con bé thật êm dịu. Tôi nằm xuống
- choàng tay qua lưng nó :” Cháu chưa kể cho Cô nghe vì sao Ba mẹ mất sớm như vậy ”. Nó xoay người rúc vào ngực tôi. Không hiểu nó lạnh hay là cần hơi ấm của một nguời Mẹ. “ Ba Má cháu bị lủ cuốn trôi.” “ Ôi! Vậy sao? Tôi nghiệp cho cháu quá.” Con bé ôm chặt lấy tôi. Bây giờ thì tôi biết chắc nó cần hơi ấm từ tôi. Hơi ấm của một người Mẹ. Nó nói nhỏ :” Hôm đó trời mưa to. Mấy ngày trước đó rồi, mưa lớn làm ngập hết cả cánh đồng. Nhà cháu không còn gì để ăn nữa nên Ba Mẹ đưa nhau ra đồng mót lúa thì cơn lủ lớn tràn về,cuốn trôi. Mẹ cháu bị lủ đẩy vô bụi tre, mắc lại. Ba cháu thấy vậy bơi theo để cứu thì bị lủ cuốn đi luôn. Mấy ngày sau, lủ xuống người ta mới vớt xác được. Bốn năm rồi cô. Cháu ở với bà ngoại được hai năm. Bà đi mót lúa khoai, còn cháu đi giúp việc cho một nhà trên phố. Bà chủ nhà bắt cháu làm suốt ngày đêm còn đánh đập nữa. Cháu sợ quá bỏ trốn về lại.” Tôi ngắt lời nó “ Cháu làm gì trên phố? ’’ “ Dạ, nhà họ làm lò bánh mì. Cháu thức dậy từ hai giờ sáng đến tối mịt mới được nghỉ. Làm đủ thứ việc. Nấu cơm, giặt áo giặt quần. lau nhà. Sáng sớm dậy phải khuân củi bỏ vào lò. Có khi bị phỏng, rát lắm.” Tự nhiên nước mắt tôi chảy dài trên mái tóc con bé đang ôm chặt tôi. Hồi lâu tôi mới nói được “ Hay là cháu về quê rồi trở vào đây ở với cô, được không?” Nó ngẫng đầu lên nhìn tôi ;” Cô sống có một mình à?”
- “ Ừ, chỉ một mình cô thôi. Cháu ở với cô không?” “ Dạ..” “ Thôi, được rồi. Cứ về thăm bà đi. Ra tết trở vô, cháu cứ đến. Nhớ quán cô rồi, phải không?.” “ Dạ”. Đêm đó gần như tôi thức trắng nhưng vẫn thấy người vui vẻ, sảng khoái. Sáng hôm sau tôi đưa con bé ra bến xe. Dẫn nó đến gặp em rể tôi, chủ xe chạy tuyến đường Huế, Tôi gởi gắm : “ Em đưa nó về tận nhà dùm chị nhé. Ra tết nó trở vô rồi ở với chị. Con gái nuôi của chị đó em. “ Câu chuyện này tôi viết lại về một kỷ niệm cách đây bốn năm trước. Con bé nhỏ nhắn, xinh đẹp có khuôn mặt u buồn buổi chiều giáp tết năm đó, bây giờ đã là con gái tôi. Tôi đặt tên cho nó Mây để nhớ về buổi chiều đầy mây trong bến xe lạnh buốt. Tên thật của nó là Bích Thuỷ nhưng không bao giờ tôi gọi đúng tên của nó. Có lẽ nước là nguyên nhân gây ra cái chết thảm cho Ba Mẹ Mây nên tôi ngại dùng từ Thuỷ để gọi con bé. Mây bây giờ là một cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp và giỏi giang. Tôi yêu quý con bé như con ruột của mình. Một phần do tôi chỉ có hai con trai, đều đã lập gia đình.
- Đã có cháu nội nhưng vẫn không có đứa cháu gái nào. Vậy thì không lý do gì khiến tôi không yêu thương Mây như con được. Nhiều cậu trai ngấp nghé đến quán chọc ghẹo con bé. Tôi luôn theo sát để bảo vệ cho nó. Dạy dổ nó hiểu được và trân trọng giá trị cuộc sống. Nó là đứa bé gái ngoan ngoãn luôn nghe lời Mẹ. Năm nay, hai bảy tết cả hai Mẹ con tôi chuẩn bị hành lý ra bến xe để trở về nhà sau một năm lăn lộn kiếm sống trên đất cao nguyên này. Kinh nghiệm những năm qua, tôi mua vé xe từ trước để đi chuyến mười giờ. Chỉ vài tiếng đồng hồ, tôi và con gái sẽ được sum họp cùng với anh chị nó ở nhà rồi. Khi ra đến bến xe, ngồi trên bệ xi măng bao bọc gốc cây xà cừ, hai Mẹ con tôi nắm chặt tay nhau, nhìn nhau rồi cùng mĩm cười. Cả hai không nói ra điều gì nhưng đều biết người kia đang suy nghĩ gì trong đầu.
- Nơi gốc cây này bốn năm về trước, Tôi và con gái tôi đã gặp nhau lần đầu. Tôi thầm cám ơn cái cây xà cừ này, cám ơn Trời đã mang đến cho tôi một cô gái ngoan hiền, xinh đẹp. Trong mông mênh, ghập ghềnh của cuộc đời, đâu đó cũng có một hạnh phúc đôi khi là rất mong manh. Mong manh nhưng vĩnh cửu.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
sự phát triển nội công và ứng dụng thực tiễn Vịnh xuân quyền phần 5
15 p | 683 | 284
-
Thơ và đời của Xuân Quỳnh: Phần 1
104 p | 173 | 35
-
Tiểu thuyết Mùa xuân cho em
101 p | 213 | 16
-
Vườn quốc gia Xuân Sơn
4 p | 170 | 11
-
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 7
32 p | 98 | 10
-
Tiềm năng phát triển du lịch Trekking tại vườn quốc gia Xuân Sơn, tỉnh Phú Thọ
5 p | 70 | 7
-
Phát triển du lịch sinh thái bền vững tại khu Ramsar Xuân Thủy (huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định)
9 p | 85 | 6
-
Một vài kinh nghiệm du xuân
3 p | 88 | 5
-
Thư Ngày Xuân
4 p | 57 | 4
-
Xuân Bơ Vơ
2 p | 70 | 4
-
Mùa Xuân, Anh Yêu Em
3 p | 72 | 4
-
Gặp anh trên đỉnh mùa xuân
5 p | 69 | 3
-
Như nắng xuân phai
6 p | 42 | 3
-
Gọi Nắng Xuân
10 p | 53 | 3
-
Một Vạt Nắng Xuân Trên Hè Phố
8 p | 51 | 3
-
Đón xuân miền Nam
2 p | 46 | 2
-
Xuân trong hoa cải
3 p | 51 | 2
-
Tiềm năng và những giải pháp phát huy giá trị phiên chợ Âm Dương xã Xuân Ổ, thành phố Bắc Ninh trong phát triển du lịch
11 p | 4 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn