Đề bài: Nghị luận xã hội về câu nói: Khi người chỉ sống vì mình, thì trở thành <br />
người thừa với những người còn lại<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Sống và cách sống luôn là nỗi trăn trở chung của cả nhân loại. Con người ta khi sinh ra, <br />
tâm hồn ai cũng như ai, vô tư, hồn nhiên. Thời gian trôi qua, tính cách mỗi con người dần <br />
phát triển, và cũng hoàn toàn khác nhau. Mọi người bắt đầu nghĩ về lợi ích riêng của <br />
mình, dần dần dẫn đến những hành động, lời nói bất lợi cho người khác, khiến người <br />
khác cảm thấy khó chịu. Đó chính là lòng ích kỉ. Con người ta có biết bao nhiêu tính xấu, <br />
nhưng ngẫm cho kĩ thì hình như mọi tính xấu của con người đều từ một gốc mà ra. Tham <br />
lam cũng bắt nguồn từ sự ích kỉ muốn vơ hết về mình. Lật lọng, tráo trở cũng bắt nguồn <br />
từ ích kỉ vì nhằm đến cái lợi riêng cho mình. Tự phụ, độc đoán, hiếu thắng, háo danh lúc <br />
nào cũng cho mình là nhất, xem thường người khác chẳng qua cũng chỉ biết có mỗi mình. <br />
Và chắc chắn rằng: “Khi người chỉ sống vì mình, thì trở thành người thừa với những <br />
người còn lại”.<br />
<br />
Có bao giờ bạn suy nghĩ đến cách sống của mình chưa? Có bao giờ bạn ngồi suy ngẫm <br />
rằng mình đã sống ra sao, đã cư xử với mọi người xung quanh như thế nào không? Tôi thì <br />
có đấy, nhưng tôi chỉ nghĩ đến nó khi chợt nhận ra rằng mọi người đang tránh xa tôi, đang <br />
rời khỏi tôi. Tôi tự thầm trách rằng tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Chắc hẳn không <br />
riêng gì tôi, mà hầu hết mọi người sẽ nghĩ như thế trước tiên mà quên mất rằng bản thân <br />
mình đã làm gì cho họ, đã cư xử như thế nào? Như ông bà ta có câu: “Không có lửa làm <br />
sao có khói”. Vốn trong con người mỗi chúng ta, không nhiều thì cũng có một chút lòng <br />
ích kỉ. Người mà lúc nào cũng chỉ nghĩ về mình theo kiểu “Của mình thì giữ bo bo; Của <br />
họ thì bỏ cho bò nó ăn”, sẽ có lúc bị người đời xa lánh và loại trừ thành “người thừa”.<br />
<br />
Con người cũng giống như một món đồ vậy, không dùng được nữa thì vứt đi. Các mối <br />
quan hệ trong xã hội như tình bạn, tình yêu, tình làng nghĩa xóm,… hay trong các mối quan <br />
hệ làm ăn đều phải dựa trên sự bình đẳng, sự chia sẻ, sự đồng cảm, đôi bên cùng có lợi, <br />
tôn trọng lẫn nhau mới bền vững lâu dài được. Không ai ngu ngốc đến mức để một <br />
người mang đến bất lợi bên cạnh mình mãi cả. Đã là “thừa” thì mang theo chỉ thêm nặng <br />
vai mà thôi. Tôi có một cô bạn, từ câu chuyện mà cô ấy tâm sự với tôi, tôi đã thấm thìa <br />
được một điều quan trọng và rút ra cho minh một bài học quý giá. Cô ấy khá thân với một <br />
người bạn và cô ấy rất quý người bạn ấy. Mọi việc cô ấy làm đều nghĩ đến điều có lợi <br />
mà cả hai cùng nhận, và cô ấy đã rất vui khi mình giúp được người bạn đó. Nhưng người <br />
bạn đó luôn có thái độ hững hờ, thiếu quan tâm, không xem trọng những việc mà cả hai <br />
đang thực hiện, mới đầu cô ấy nghĩ rằng do tính cách của người bạn đó như thế nên <br />
không để ý mà bỏ qua. Nhưng rồi cô ấy chợt nhận ra rằng, mình như một con ngốc, cứ <br />
cố gắng trải thảm đỏ cho người bạn bước qua một cách dễ dàng, để rồi nhận ra chỉ có <br />
mình là cố gắng, còn người bạn kia chỉ lợi dụng và không hề xem trọng cô ấy. Cuối cùng <br />
cô ấy đã quyết định sẽ tiếp tục việc cả hai đang thực hiện nhưng cô ấy sẽ không trải <br />
thảm cho người bạn bước lên nữa, sẽ để người bạn tự làm mọi việc của mình, cô ấy sẽ <br />
không quan tâm hay giúp gì cho người bạn kia nữa. Đối với cô ấy giờ đây người bạn ấy <br />
chỉ như một người bình thường, thậm chí là một người dư ra trong cuộc sống của mình <br />
mà cô ấy muốn vứt bỏ đi. Liệu có phải người bạn kia thật ngu ngốc khi để mất một <br />
người bạn tốt như vậy, luôn sẵn lòng giúp mình. Đúng là con người thật phức tạp. Thật <br />
khó để biết cách sống, thật khó để chiến thắng bản thân. Người ta nói, sự nguy hiểm của <br />
lòng ích kỉ không thể lường trước được.<br />
<br />
Xã hội càng hiện đại, hạnh phúc gia đình càng dễ bị tan vỡ, tỉ lệ ly hôn càng cao. Chỉ bởi <br />
con người ta ích kỉ hơn, nghĩ đến cá nhân mình nhiều hơn. Tội nghiệp cho những đứa trẻ <br />
thiếu thốn tình cảm và những ám ảnh tinh thần đến suốt cuộc đời. Nếu những người <br />
tham gia giao thông có ý thức tự bảo vệ tính mạng mình và cả của người khác hơn, thì tỉ <br />
lệ người bị chết và bị thương vong trong tai nạn giao thông sẽ không vượt qua tỉ lệ người <br />
đã thiệt mạng mỗi năm trong hai cuộc chiến tranh mà chúng ta đã trải qua. Nghe thật lạ <br />
phải không? Nhưng đó là sự thật đấy. Và nếu bớt đi những ham muốn cá nhân như cờ <br />
bạc, nghiện hút, lăng nhăng thì cuộc sống con người bình yên biết bao. Sự nguy hiểm của <br />
ích kỉ không chỉ dừng ở đó. Khi biến thành tệ nạn, tham nhũng, nó ảnh hưởng đến cả xã <br />
hội. Khi một số kẻ lợi dụng quyền hành để tham nhũng, chúng không chỉ vỏ trách nhiệm <br />
với cộng đồng mà còn gây mất lòng tin của người dân với chính quyền, với Nhà nước. Tệ <br />
hơn nữa là nó dẫn đến nạn phân biệt chủng tộc, nội chiến, xung đột, chiến tranh, khủng ' <br />
bố khiến bao nhiêu người vô tội thiệt mạng. Sự ích kỉ của một con người thôi cũng đã <br />
đáng sợ, huống chi là sự ích kỉ của nhiều nhóm người, chỉ vì quyền lợi của cá nhân mà <br />
quên đi lợi ích chung của cộng đồng, còn khủng khiếp hơn. Cuộc sống hiện đại là thế, <br />
con người ta tranh chấp nhau, ganh đua nhau mà sống. Đã có nhiều người từng nói với tôi <br />
rằng, sống phải ích kỉ, phải biết nghĩ cho bản thân trước tiên. Tôi rất hiểu câu nói đó. <br />
Sống luôn phải nghĩ về bản thân, nhưng không chỉ thế, ta còn phải nghĩ đến những người <br />
xung quanh. Hãy tưởng tượng nếu như những người bên cạnh ta luôn chỉ sống cho bản <br />
thân họ, chỉ biết đến lợi ích của họ thì liệu thái độ của bạn với họ sẽ như thế nào. Đối <br />
với người khác cũng thế thôi, cho dù đó là người tốt đến mức nào đi chăng nữa, cho dù ta <br />
luôn nói tình bạn không tính toán, không quan tâm đến lợi ích gì cả, nhưng ta cũng không <br />
nên quên đi rằng tình bạn có được nhờ vào tính cách của nhau, nhờ vào sự chân thành của <br />
mỗi người, sự bình đẳng trong mối quan hệ. Không ai cần một người bạn lúc nào cũng <br />
chỉ nghĩ đến mình mà quên đi người khác. Trong tình bạn còn có cái tình, cái nghĩa nhưng <br />
trong xã hội, trong kinh doanh thì cái tình, cái nghĩa rất lu mờ, thì người thừa thãi sẽ nhanh <br />
chóng bị loại ra. Bạn có muốn trở thành người đó không? Người được cho là người thừa <br />
với những người còn lại đấy. Người bị khai trừ, bị cô lập, bị tránh xạ. Điều đó rất khủng <br />
khiếp, con người không thể sống mà không có bạn bè, không có người thân, không có xã <br />
hội. Vì thế đừng biến mình thành người thừa mà hãy làm người có ích cho gia đình, cho <br />
xã hội và trước hết đương nhiên là cho bản thân.<br />
<br />
Nếu được quyền vứt đi một tính xấu của con người, tôi sẽ không ngần ngại vứt đi tính <br />
ích kỉ. Sống mở rộng lòng mình sẽ thấy thế giới này thật bao la, rộng lớn, con người ta <br />
cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Tôi luôn ghi nhớ trong lòng câu nói của Bailey: “Khi bạn <br />
sinh ra, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi <br />
người khóc còn bạn, bạn cười”. Đời sẽ đẹp hơn khi chúng ta sống đẹp hơn!<br />
<br />
Bài số 2<br />
<br />
Việt Nam ta có truyền thống về tinh thần đoàn kết, về tấm lòng thương yêu, đùm bọc <br />
giúp đỡ lẫn nhau. Chẳng những thế mà trải qua bao cuộc đấu tranh ác liệt, nhân dân ta đã <br />
hết lần này đến lần khác đánh đuổi được lũ quân xâm lược, mang về cho đất nước nền <br />
hòa bình, độc lập như ngày nay. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại ngày nay, tuy hòa bình đã <br />
được lập lại, con người được sống trong một hoàn cảnh mới, tốt đẹp hơn rất nhiều. <br />
Nhưng, hiện nay trong xã hội cũng xuất hiện một bộ phận không nhỏ những con người <br />
sống quá thực dụng, chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà vô tình quên đi những người <br />
xung quanh, đi ngược lại với những truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đó là những người <br />
chỉ biết sống vì mình. Nói về vấn đề này, đã có một câu nói phản ánh rất đúng thực trạng <br />
đáng báo động này: “Người chỉ biết sống vì mình sẽ trở thành những người thừa với <br />
những người còn lại”.<br />
<br />
Câu nói: “Người chỉ biết sống vì mình sẽ trở thành những người thừa với những người <br />
còn lại” là một câu nói phản ánh rất đúng về thực trạng tồn tại trong xã hội ngày nay, đó <br />
là sự thực dụng trong cách sống, cách suy nghĩ của một bộ phận người không nhỏ trong <br />
xã hội. Ngày nay, khi xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống của con người không ngừng <br />
được cải thiện, người dân không còn phải lo nhiều về miếng ăn như xưa nữa, nhưng một <br />
vấn đề khác đặt ra, đó chính là những con người trong xã hội đều phấn đấu hướng đến <br />
một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa, đủ đầy hơn nữa. Đó vốn là việc tốt bởi nó sẽ góp phần <br />
đưa cuộc sống xã hội của con người đi lên. Tuy nhiên, vẫn có một bộ phận người tuyệt <br />
đối hóa phần lợi ích này, họ coi trọng sự hơn thua mà vô tình đánh mất đi những bản sắc <br />
tốt đẹp của dân tộc từ bao đời nay.<br />
<br />
Cuộc sống ngày nay vô tình đã đặt lên con người những áp lực, buộc họ phải vươn lên <br />
khẳng định mình nếu không muốn bị xã hội phủ định và lâm vào cuộc sống khó khăn. <br />
Nhưng đôi khi quá coi trọng một điều gì quá cũng không tốt, đặc biệt là khi những suy <br />
nghĩ, hành động dễ bị tác động ảnh hưởng, đó là khi con người chỉ biết đến lợi ích, quyền <br />
lợi của mình mà thờ ơ, vô tình với người khác, thậm chí họ không quan tâm đến người <br />
khác ra sao, miễn sao họ có thể đạt được những lợi ích tốt nhất. Điều này hoàn toàn <br />
không tốt, bởi nó sẽ làm cho quan hệ giữa con người với con người trở nên xa cách, từ đó <br />
sẽ làm cho xã hội đi xuống.<br />
<br />
Nếu chỉ biết quan tâm đến lợi ích của mình thì lợi ích của người khác họ sẽ không quan <br />
tâm, đoái hoài gì đến lợi ích gì khác. Nếu cả một tập thể, một xã hội ai cũng chỉ biết đến <br />
mình thì xã hội ấy đâu còn mang đúng ý nghĩa của nó nữa. Xã hội ấy sẽ trở nên vô cảm, <br />
con người sẽ trở thành những loài động vật máu lạnh, sống bằng bản năng như khi chưa <br />
tiến hóa. Tôi nhớ một câu nói khá hay của nhà nghiên cứu Nguyễn Bùi Vợi về vấn đề vô <br />
cảm của con người như sau: “Nếu không còn tình nghĩa, con người chỉ là bầy thú giàu <br />
sang mà thôi”, đúng vậy, khi con người không sống với nhau bằng tình thương, mà bằng lí <br />
trí, bản năng thì đâu có khác gì con vật, không tư tưởng, không tình cảm, chỉ biết sống cho <br />
bản thân mình.<br />
<br />
Cuộc sống không tình nghĩa, không tình thương mà chỉ có lợi ích thì thật vô vị, lúc ấy <br />
cuộc sống của con người đơn giản cũng chỉ là duy trì sự tồn tại của bản thân mà mất hết <br />
đi những ý nghĩa tốt đẹp của nó. “Người chỉ biết sống vì mình sẽ trở thành những người <br />
thừa với những người còn lại”, và khi chỉ biết sống cho riêng mình, sống vì lợi ích của <br />
riêng mình thì con người đó sẽ trở nên vị kỉ, nếu lúc nào chúng ta cũng chỉ giới hạn mình <br />
trong phạm vi chật hẹp của bản thân thì sẽ trở thành những người thừa với người khác.<br />
<br />
Nếu sự ích kỉ này lan rộng ra toàn xã hội thì sẽ đưa xã hội ấy đi xuống, nhưng nếu tồn tại <br />
ở một bộ phận những con người trong xã hội thì không chỉ suy nghĩ mọi người không liên <br />
quan đến mình mà chính cá nhân của người ấy cũng trở thành những con người thừa của <br />
xã hội. Bởi, chính bản thân họ đã cách li, tạo khoảng cách với mọi người trong xã hội, <br />
chính lối sống vị lối sống vị kỉ ấy đã đưa họ tách xa với mọi người, trở thành những <br />
những người thừa thãi, không còn ý nghĩa với người khác. “Tiên trách kỉ, hậu trách nhân”, <br />
chính bản thân của họ đã coi những mọi người là thừa thãi thì cũng chính là họ tự đẩy <br />
mình thành những nhân vật thừa của xã hội.<br />
<br />
Vì một xã hội lành mạnh, phát triển thì chúng ta, những con người trong xã hội ấy cần <br />
sống cho đúng nghĩa của cuộc sống, sống không chỉ là sự tồn tại mà nó còn cần cho ý <br />
nghĩa, hãy quan tâm, sẻ chia với những người xung quanh ta, vì đó là những người bạn <br />
đồng hành trên đường đời gian khó phía trước, nếu chỉ biết sống cho riêng mình thì sớm <br />
hay muộn ta cũng bị chính những suy nghĩ, cách sống của mình cô lập, đẩy ta xa cuộc <br />
sống của mọi người, khiến ta trở thành những “mẩu” thừa thãi của xã hội.<br />
<br />
<br />
<br />