Đề bài: Suy nghĩ của em về ý kiến: Trí tuệ giàu lên nhờ cái nó nhận được, con tim <br />
giàu lên nhờ cái nó cho đi<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Trí tuệ con người chính là khối lượng kiến thức mà con người thu nhận được từ thế giới <br />
khách quan, từ kho tri thức của nhân loại. Cho nên “trí tuệ giàu lên nhờ cái nó nhận <br />
được”: con người càng thu nhận, tích lũy được nhiều kiến thức thì trí tuệ càng giàu, sự <br />
hiểu biết càng sâu rộng. Một sinh viên đại học chắc chắn kiến thức phải “giàu” hơn một <br />
học sinh tiểu học, một người già nhất định trí tuệ phải phong phú hơn một em bé. Con <br />
đường làm giàu trí tuệ chỉ có thể là con đường nhận vào trí óc mình kho tri thức của nhân <br />
loại đó là học tập, học tập suốt đời như Lênin nói: “Học, học nữa, học mãi”, trong đó <br />
“lấy tự học làm cốt” (Hồ Chí Minh). Dĩ nhiên, không chỉ học tập ở trường, ở thầy, ở bạn, <br />
mà còn học tập nhân dân, học tập trong sách và trong cuộc sống: nguồn tri thức để nhận <br />
vào thật phong phú và mở rộng trước mắt mọi người chỉ cần ta quyết tâm và biết cách <br />
học tập. Ngược lại với cơ chế nhận vào của trí tuệ là cơ chế cho đi của trái tim: “Con tim <br />
giàu lên nhờ cái nó cho đi”. Vì sao vậy? “Cho đi” ở đây là chia sẻ tình cảm của mình đối <br />
với người khác, là yêu thương, quan tâm đến đồng loại. Trái tim biết “cho đi” là một trái <br />
tim nhân ái, vị tha, và “cho đi” càng nhiều thì yôu thương càng lớn, con tim càng giàu. <br />
Trong cuộc sống của dân tộc ta hiện nay không hiếm những con tim “giàu lốn” như thế. <br />
Chàng trai Nguyễn Hữu Ân vừa đi làm, vừa học đại học, lại vừa nuôi cả hai người mẹ <br />
ruột và mẹ nuôi bị bệnh hiểm nghèo; cô sinh viên Nguyễn Hoàng Oanh vừa học vừa lao <br />
động kiếm sống, lại tự nguyện nhận nuôi dạy ba em nhỏ bị khiếm thị; em Đỗ Nhật Nam <br />
6 tuổi, học lớp 1, trường Tiểu học Lê Quý Đôn, Hà Nội đã có sáng kiến vận động các bạn <br />
quyên góp tiền ủng hộ các bạn học sinh có người thân bị nạn trong vụ gãy nhịp dẫn cầu <br />
cần Thơ được 3 triệu đồng,... Và còn biết bao tấm lòng vàng, những nghĩa cử cao đẹp, <br />
những Mạnh Thường Quân khác... Tất cả họ đều biết “cho đi” để làm cho trái tim “giàu <br />
lên”. Và nếu trái tim mọi con người đều giàu lên như thế thì cuộc đời sẽ thân ái, tốt đẹp, <br />
đáng sông biết bao! Phải chăng đó chính là cái ý vị triết lí cũng là bức thông điệp hàm ẩn <br />
mà nhà văn muôn nhắn nhủ với chúng ta trong câu nói?<br />