Truyện ngắn Hội ngộ
lượt xem 2
download
Thời gian thấm thoát thoi đưa. “ Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ?”- nó đang ngẩn người suy nghĩ thì… - Ms! May I ask you?- cô học trò hỏi nó. - Yes, you may!
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Hội ngộ
- Hội ngộ Thời gian thấm thoát thoi đưa. “ Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ?”- nó đang ngẩn người suy nghĩ thì… - Ms! May I ask you?- cô học trò hỏi nó. - Yes, you may! Mấy năm qua, từ ngày lớp nó chia tay, nó ít nhận được thư của Quỳ và cả quà của lớp. Nó cũng có gửi quà về địa chỉ lớp cho mọi người trong năm học cuối, nhưng khi ra trường thì gần như mất liên lạc. Bây giờ nó rất nóng lòng muốn biết mọi người thế nào? Còn nó đã là giảng viên đại học. - Hello! Con nghe đây- Minh bắt điện thoại. - Chị, ba mẹ kêu chị về kìa, về cho em còn giới thiệu em dâu cho chị chớ, cứ ở mãi bên Anh không về trong khi ba mẹ và em đều đã về Viêt Nam- Toàn cáu với chị. - Chị đang dạy mà sao về- Minh nhẹ nhàng. - Chị về ngay đi, em còn cưới vợ chứ, em cũng đi miết ,chị về cho ba mẹ vui. - Thì Toàn lấy vợ rồi sinh cho ông bà thằng cu là ok liền à- Nó châm chọc. - Hehe, em vẫn còn trẻ, đẹp trai chán!( tự tin quá đáng) Chị lo cho mình đi, già hơn em những 2 tuổi đấy nhé- Toàn chọc lại - Chị mày sắp thành “giá” rồi! - Thôi, chị nhớ về nhá, em làm việc đây, bye! - A, ừ, để chị xem, bye! ………………………………………………………………………………
- …………………………… ( vì có nhiều bạn kiến nghị là mình viết tiếng Anh nhiều quá đọc không được nên mình xin viết đoạn này bằng tiếng Việt cho mọi người hiểu, không lại trách tui ác nữa, hic) - Tôi hi vọng với hình thức Frenchise, món Phở của Việt Nam sẽ được đến với các nước để mọi người thưởng thức hương vị của quê tôi- giọng một sinh viên người Việt trong bài thuyết trình về Frenchise - Điều gì giúp em nghĩ với hình thức đó, Phở Việt Nam sẽ được ưa chuộng ở các nước?- Minh - Với em Phở là một món ăn rất ngon, mạng đậm hương vị Việt và em chắc rằng khi ăn tô phở việt, người ta sẽ cảm nhận được không khí quê nhà, sẽ trở về với Việt Nam- sinh viên tự tin- Vì thế em nghĩ rằng bằng hình thức trên, chúng ta có thể nhanh chóng đưa món phở hội nhập. Hết giờ giảng Minh rảo bước đi về, lòng chợt nghĩ về những gì cô bé sinh viên đã nói. “ Đúng là khi ăn tô phở lần đầu khi bước chân về nước, có một cái gì đó hân hoan vui vẻ trong lòng và thật sự phải cảm ơn ba mẹ đã cho mình về Việt Nam mới có cơ hội gặp được những người bạn rất đáng yêu và đầy tình thương” - Một phở bò- ngồi nhâm nhi tô phở Minh nhớ về lớp cũ, khẽ mỉm cười- Không biết mọi người còn nhớ mình không?! Giờ này Đầu Tôm đang làm gì nhỉ?! Chắc đang hạnh phúc bên ai đó… Nhà thờ. - Anh Nhật!- Minh vẫy tay khi Nhật vừa xong buổi lễ. - Em đi đâu mà vali thế này?- Nhật nhìn nó. - Em về Việt Nam, em tới chào tạm biệt anh- Minh cười tươi- Thằng Toàn nó đòi lấy vợ nên em về.
- - Chớ không phải vì Đầu Tôm à?- Nhật lém lỉnh. - Anh này, chọc em- nó nhéo Nhật. - Ái, đau anh! Anh có chọc em đâu! Ngày nào em chả nhắc tên ấy trước mặt anh. Nào là Đầu Tôm nóng tính, cãi nhau với Tôm vui lắm... - Không nói với anh nữa, nhớ về dự đám cưới Toàn nhé, chào anh- nó vẫy tay. - Em cưới thì anh về- Nhật hét to. “ Cuối cùng thì em đã chịu đi tìm hạnh phúc của mình, anh thật sự rất mừng, anh đã rất lo lắng rằng em không thể chấp nhận sự thật này, nhưng giờ đây sau ngần ấy năm anh tin là em đã có quyết định đúng đắn, suy nghĩ thấu đáo. Khi em nói sẽ về Việt Nam trong một năm, anh đã hi vọng rằng em có thể hạnh phúc ở nơi ấy, cho dù điều đó là nỗi đau của anh, nhưng anh nghĩ là phải để em ra đi không tính toán cho riêng mình. Và trước bàn thờ Chúa mỗi ngày anh đều cầu nguyện cho em tìm thấy hạnh phúc. Cảm ơn Người đã nghe thấy lời cầu xin của con!” ……………………………………………………………………………… ………………………… Việt Nam. Sân bay Cam Ranh. Đặt vali xuống, nó vươn vai hít thật sâu cái không khí trong lành mang chút hơi mặn của biển. Vẫn y chang cái cảm giác như lần đầu nó về, trong lành, ấm áp, chỉ khác là tâm trạng nó hân hoan và cảnh vật thay đổi. - Taxi! Thành phố Nha Trang! Nó về trong niềm vui của mọi người, đãi nó một bữa ăn thịnh soạn do mẹ và mợ Ngọc nấu nướng, nó ăn ngon lành. - Chừng nào lấy vợ đây nhóc- Nó đẩy cửa phòng Toàn. - Hì, sao dám qua mặt chị được- Toàn quay lại nhìn nó, rồi gập laptop lại
- thoát khỏi công việc. - Thôi bữa nào dắt về giới thiệu đi nhá- nó cười rồi quay ra, vẫy tay chào. Toàn không nói gì, nhìn theo chị với một nụ cười bí hiểm. Buổi tối, nó tản bộ dọc công viên bờ biển, chợt nhớ lại những hình ảnh lớp nó đi tắm biển rồi mỉm cười. - Ai như… Minh? - Quỳ? - A!!!- hai con nhỏ đồng thanh chạy lại ôm nhau mừng quýnh. - Mày sao rồi, khỏe không? Lâu quá- Minh. - Khỏe, lâu quá!- Quỳ- À giới thiệu với mày đây là chồng sắp cưới của tao, anh Phương. - Chào anh- nó quay sang Quỳ- ( ám hiệu) Phát? - Bye bye lâu rồi. Đám cưới của Quỳ. - HEO- bao nhiêu cái mỏ loa loa nick name của nó oang oang trong tiệc cưới của Quỳ. Lớp nó gần như đông đủ chỉ thiếu mỗi Chí Hiếu, ai cũng thành công và một số đã lập gia đình. Mấy bạn đi nước ngoài như: Hoàng Nguyên- Bé Sa, Trâu Điên, Duy Heo, Khương Gà, Vân 3D, Tuấn Đỏ… đều về dự đám cưới. Suốt buổi chúng nó hàn huyên đủ thứ chuyện không chán… - À mà này, sao địa chỉ của mày bên đó không liên lạc được- Trinh Đen thắc mắc. - Nhà tao về Việt Nam, còn một mình nên tao vào Dorms của trường ở. - Thảo nào…- Trinh Đen thở dài. - À sao tao không thấy Hiếu- nó tò mò. - Mày không nghe tin hả?- Quỳ nhìn nó. - Không! Sao?
- - Quỳ trầm hẳn- Hiếu nó mất rồi, được ba năm, trong một cơn bão đổ bộ vào tỉnh mình nó đã lao theo dòng nước cứu một bé gái mà hi sinh… Minh lặng người. - Nó đều đặn gửi quà cho mày hằng năm này- Quỳ ra hiệu cho anh Phương bê thùng quà thiệt to vào- Đầy đủ từ 14-2, sinh nhật, 8-3, 24-12…có cả bùa bình an này, mỗi năm nó đều gửi quà nhưng mà địa chỉ không có người nhận bị trả về. - Vậy cặp găng tay này- Minh rút trong giỏ ra. - Của Hiếu- Quỳ. Nó không còn biết nói gì, ngẩn người, rồi chạy nhanh vào wc. Nó muốn khóc, nhưng nước mắt nó đã hết khi khóc cho Nhật- mối tình đầu của nó, còn bây giờ, lần thứ hai trong đời nó không còn khả năng khóc, dù rất muốn khóc. Bên ngoài. - Sao mày lại nói thế?- Trinh Đen và cả đám nhìn Quỳ. - Cứ làm theo tao. @#$%^& *** Đứng trước ngôi mộ vừa xanh cỏ, nó đọc dòng chữ. “ Nguyễn Ngọc Chí Hiếu” Nó muốn nói với Hiếu thật nhiều, thật nhiều… “ Xin lỗi, Minh đã tới trễ… Minh… cảm ơn những món quà của Hiếu, thật lòng Minh… Minh muốn nói rằng có lẽ… à mà không Minh rất… rất nhớ Hiếu…” Nhìn thấy mặt nó không có chút biểu cảm, tái xanh nhợt nhạt, Quỳ và đám bạn lo lắng. - Mày ổn chứ? - À…ừ… tao không sao- nó cố bình tĩnh- Mày kể thêm cho tao về Hiếu đi,
- Hiều làm gì, sống ra sao? - Mày đi rồi lớp cũng buồn lắm, có lúc tao thấy Hiếu nó nhìn chăm chăm vào chỗ ngồi của mày- Quỳ nhìn xa xăm. - Hiếu nó thi đậu vào Đại học Quốc Gia thành phố Hồ Chí Minh thủ khoa khóa đó( đã giữ đúng lời nói, nhất định thi vào Quốc Gia cho bằng anh An), học được hai năm thì nó giành được học bổng sang Sing học tiếp, về nước nó mở một công ty phần mềm và đi dạy ở trường Đại học Nha Trang- Phát nói thêm. - Thế… sao Hiếu lại…- Nó ngập ngừng, không nói lên lời. - Hồi giờ Nha Trang mình có bị bão bao giờ đâu, lúc đó bão vào Phú Yên, tỉnh mình bị ảnh hưởng, thằng Hiếu làm tình nguyện đi phụ giúp bà con ở xòm chài ven biển di dời về nơi an toàn…Nước biển dâng cao, sóng đánh giữ dội, gió quất cát và mưa vào mặt, nó thấy em nhỏ ngã xuống nước, liền lao theo…nhưng mà nước chảy siết quá, nó cứu được con người ta xong thì cũng đuối sức không nắm kịp vào phao nên…bị nước cuốn đi…- Trinh chảy nước mắt. - Hồi ở Sing, Hiếu có đi làm thêm giành dụm đủ tiền mua vé sang Anh tìm, nhưng tới địa chỉ trên thì không gặp được bà, nó đành quay về- Khương Gà đập vai. Nó bước đi, nhìn lại ngôi mộ Hiếu mà lòng nặng trĩu, muốn khóc muốn hét thật to nhưng lại không thể làm gì được, nỗi đau cứ quấn lấy nó, cào xé. Bước ra tới xe thì nó ngất. ……………………………………………………………………………… ………………………… Đại học Nha Trang, khoa Công Nghệ Thông Tin, lớp 60DIT01 - Thầy đẹp trai ghê mày ha- cô sinh viên khèo tay bạn. - Suỵt! đã học trộm, ngắm thầy mà còn ồn ào bị đuổi ra khỏi lớp đó.
- - Ò, suỵt! - Tới đây có bạn nào thắc mắc gì không?!-Thầy. - Thầy ơi, hôm nay cho nghỉ sớm đi thầy 14-2 mà- tiếng mấy cậu sinh viên năn nỉ. - 14-2 ai có người yêu thì nghỉ, ai không có thì học- thầy cười. - Thầy không về ăn trưa với cô à?- sinh viên. - Cô… đang du học ở ở trời tây sao mà thầy ăn trưa chung được. - Thế thầy cho nghỉ sớm còn gọi điện cho cô, thầy ơi! - Ừ, thôi ta kết thúc sớm vậy! Đang loay hoay dọn đồ thì, tít tít tít tít- tiếng chuông tin nhắn. “ Tập trung tại trường, đồng phục chỉnh tề, đầu giờ học buổi chiều- Quỳ”. ……………………………………………………………………………… ………………………….. Trường PTTH Lý Tự Trọng, phòng số 8. - Bên thầy Hòa sao rồi- Quỳ lo lắng. - Ok, tao chỉnh thời khóa biểu thầy rồi, hôm nay tụi B8 đàn em đi thực hành sinh học tại phòng thí nghiệm nên lớp mình lộng hành một tiết- Huy bê đê nháy mắt với cả bọn. ( Chú thích: Huy đang là giáo viên Hóa của trường luôn). - Ok, vậy bây giờ chỉ hi vọng là hai người có mặt đúng giờ- Phát. - Mày làm gì mà mà mặt quạu dzị- Vân hỏi Quỳ. - Hic, lâu lắm mới lôi cái áo dài trắng ra mặc nên thấy nó vướng víu, chật thế nào ấy, cứ y chang như ngày đầu mặc áo dài- Quỳ mếu. - Ừ chắc tại bây giờ đứa nào cũng mập lên rồi- Phan Trâm gật đầu đồng ý. - Mấy bà bợm nhậu quá mà, uống còn hơn bọn tui, mấy thằng con trai xỉn quắc cần câu mà mấy bà còn ngồi chì hơn- Khương lắc đầu. Đứng trước cổng trường, lòng vui khôn tả, lâu lắm mới quay lại trường, mặc
- trên mình bộ áo dài trắng, gió thổi bay bay hai tà áo, nó lại thấy lân lân. Càng bước gần tới lớp học tim nó càng thắt lại, quá khứ đang ùa về. Tại hành lang này, cầu thang này, nó và Hiếu đã có biết bao kỉ niệm. Bước chân vào lớp, nó vẫy tay chào mọi người, tiến về chỗ ngồi, nó vẫn chừa vị trí đâu bàn cho Đầu Tôm, có một khoảng trống bên trong nó. Gió mát khẽ lùa qua tóc, nó còn nhớ như in ngày nào cũng tại vị trí này đã bao lần nó và hắn cãi nhau, cái nhìn căm ghét, ý nghĩ tức tối, những lần giành ăn, bàn kế hoạch phá phách... Rồi dưới sân bóng kia, lớp nó đã thể hiện tình đoàn kết cùng nhau tập luyện để giành chức vô địch, sân trường là nơi in dấu thành tích, cuộc chơi, cãi vã. Thế mà giờ đây chỉ còn lại mình nó! Trống báo tiết vang lên, mọi người ổn định chỗ, ai đó cũng có một chút hồi hộp, cứ nhìn ra ngoài cửa lớp… Năm phút…mười phút…mười lăm phút… - Xin lỗi các em, thầy không biết thời khóa biểu thay đổi, các em ngồi- thầy Hòa hớt hải đi vào lớp- Thầy điểm danh nhé- An, Anh, Đức, Khương… - Có - Có …. - Hiếu…Chí Hiếu, vắng mặt à?- Thầy Hòa ngẩng lên nhìn, thoáng có chút ngờ ngợ. -… - Thế thì đánh vắng vậy- Thầy nhìn vào sổ, cả lớp im lặng, nín thở. - Có em- mọi ánh mắt đổ dồn ra phía cửa lớp…. tim nó như ngừng đập khi thấy Chí Hiếu từ từ bước vào lớp trong bộ đồ học sinh như ngày nào, vẫn dáng người cao cao, gầy gầy, chỉ khác là giờ nhìn Hiếu chín chắn hơn trước. - Thầy Hòa đẩy gọng kính nhìn Chí Hiếu rồi quay sang nhìn cả lớp- Mấy đứa này… lại bày trò!
- - Hehehe- Thầy!- lớp nó lại đồng thanh- Bất ngờ phải không thầy? - Đúng là…- thầy Hòa cười. - LỚP HỌC SIÊU QUẬY! ……………………………………………………………………………… ……………………… - Bác Liêm, bác Thị, cho tui con xin phép mượn cái sân bóng nhà trường từ giờ tới tối nhá-Hoàng Nguyên. - Ừ, hôm nay không có lớp học bóng đá, mấy đứa con cứ lấy đi- Bác Liêm bảo vệ cười, chìa khóa cổng- Nè con! - Dạ, con cảm ơn, tụi con có ít trái cây biếu các bác- Ngọc đưa lẳng hoa quả. - Chùng mày cứ vẽ chuyện, thôi, bác xin- Bác Thị cười. Sân bóng. - Nè nè, mấy bà xếp cái này thành hình đi- Phát đưa bao ni lông bự cho Quỳ. - Cái gì dzị?!- đám con gái tò mò. - Xếp đi- Anh Hùng giục. Gió thổi mát cả sân, đám lớp nó làm việc cật lực, mỗi người lo làm một việc…mà ai cũng biết đó là việc gì. Sau hai lao động, lớp nó nghỉ ngơi ngắm nhìn thành quả…Và… 19h sân bóng trường Lý Tự Trọng tràn đầy ánh nến và đèn nháy. - Đi từ từ thôi- Quỳ nắm tay Minh dắt vào sân bóng. - Tới chưa- Minh dò dẫm. - Ok! Mày có thể mở mắt ra- Quỳ gở vải che mắt. Trước mặt Minh lúc này là một hình trái tim thật to được gấp bằng hạc giấy và rất nhiều nến. Minh bật cười, quá bất ngờ trước mọi thứ. - 10.000 con hạc giấy- Hiếu tiến vào bên trong trái tim đứng trước mặt Minh- Có một người con gái đã nói với Hiếu rằng 1000 con hạc tượng trưng cho một điều ước. Từ ngày người ấy ra đi, Hiếu đã gấp hạc và đến bây giờ là
- 10.000 con- Hiếu nhìn sâu vào mắt nó. - (Khẽ mỉm cười)- Thế đã ước chưa? 10.000 con hạc là mười điều ước ! - Mười điều nhưng chỉ ước một điều duy nhất và hi vọng nó thành sự thật ! - Điều gì? - Ước là- Hiếu cầm tay nó- Heo, à không… Minh… sẽ ở bên bạnh Hiếu… mãi mãi không bao giờ rời xa Hiếu nữa. - Chỉ thế thôi á!- nó chớp mắt nhìn Hiếu như chờ đợi. - Hiếu chờ đợi nhiều năm để có thể nói lời này khi…Minh đã thực sự trở về với Hiếu… - Nếu Minh không về thì sao? - Hiếu tin rằng Minh sẽ về…Nếu không về Hiếu sẽ sang đó bắt cóc Minh về! - Sao mà tin tưởng Minh thế?! - Vì… Hiếu yêu Minh…Anh yêu em! Minh vỡ òa hạnh phúc, nước mắt lăn trên má nóng hổi, Hiếu đưa tay lau nước mắt cho Minh. - Ngốc ạ, đúng là… Đầu Tôm, em cũng yêu anh! Thật ra thì chúng ta cần phải quay ngược thời gian lại khoảng một tháng trước ngày hôm nay… Cộc, cộc cộc- tiếng gõ cửa phòng. - Vào đi- Hiếu nói, mắt không rời khỏi màn hình laptop. - Thưa sếp, người của công ty Tân Việt tới rồi ạ- cô thư kí. - Ừ, mời họ vào- Hiếu đóng laptop lại. - Chào anh, tôi là kiến trúc sư Toàn của công ty Tân Việt. - Ai như….- Hiếu suy nghĩ. - Anh là…Chí Hiếu?! - Em trai của Minh?!- Hiếu bắt tay Toàn. - Dạo này anh vẫn khoẻ chứ? Chắc anh đã có gia đình rồi nhỉ?- Toàn vui vẻ
- bắt chuyện. - Phải để anh hỏi em câu này mới đúng! À mà…chị của em sao rồi?... đã …có gia đình chưa?- Hiếu chờ đợi câu trả lời của Toàn mà tim như muốn ngừng đập. - Nếu em nói chưa thì anh sẽ làm gì?- Toàn láu cá. - Anh sẽ tìm chị em ngay lập tức và …và…năn nỉ chị em lấy anh!- Hiếu cười thật lớn, trống ngực đập liên hồi. - Vậy thì em sẽ giúp anh một tay- Toàn gật gù với câu trả lời của Hiếu. ------ Hết------
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Chiều sương
10 p | 163 | 9
-
Ngõ Hẻm Dưới Ánh Trăng
14 p | 140 | 9
-
Truyện ngắn Em chấp nhận buông tay
7 p | 66 | 6
-
Truyện ngắn Dòng Nhớ
11 p | 62 | 6
-
Truyện ngắn Hương Xưa
18 p | 55 | 5
-
Truyện ngắn CÕI LUÂN HỒI – phần 3
9 p | 73 | 5
-
Niềm vui bất ngờ đêm Giáng Sinh
17 p | 70 | 4
-
Truyện ngắn Trả thù
7 p | 70 | 4
-
Liệu có phải giấc mơ
20 p | 57 | 3
-
Chồng Tôi Va Ngõ ....
2 p | 51 | 3
-
Tớ đủ yêu thương rồi
3 p | 51 | 3
-
Trọn Một Kiếp Người
5 p | 59 | 3
-
Ngộ
4 p | 67 | 2
-
Lời Tạm Biệt
6 p | 64 | 2
-
Truyện ngắn Một chuyến đi
9 p | 84 | 2
-
Túp nhà nhỏ đầu con ngõ hẹp
4 p | 61 | 2
-
Thích tớ hay thích sẻ ngô?
9 p | 54 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn