VÒNG TAY CỦA ĐÊM
lượt xem 3
download
... " Anh !" Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: VÒNG TAY CỦA ĐÊM
- VÒNG TAY CỦA ĐÊM ... " Anh !" Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật. Đài khác thì nói về sự hiểm nguy của nghề phóng viên khi đi làm việc ở những xứ có biến loạn làm em nghĩ đến anh. Anh biết không ? Hôm qua đài France 2 của Pháp có chiếu về tin xuống đường bạo động đòi dân chủ và quyền lợi của khối Ả Rập. Màn ảnh đã đầy ấp hình ảnh lê lết của người dân xuống đường, biết bao nhiêu nguòi đã thiệt mạng và trong một cái chớp mắt, em thấy anh cầm micro đứng nói trước những hình ảnh chiến sự. Bụi và khói cay mù mịt. Anh phong trần và gầy rất nhiều so với ở ngoài đời. Em đã thật sự xúc động khi thấy được anh trên màn ảnh. Mắt em đã nhòe đi và tai em cũng bị ù đi một cách khác thường. Anh đó sao ? Anh đang nói về bài học dân chủ của các nước Ả Rập đang tuần tự theo nhau xuống đường đấu tranh. Giọng anh khàn và đục. Em biết anh đã rất mệt mỏi sau bao đêm khó ngủ và anh đã hút thuốc quá nhiều. Xem những hình ảnh khốc liệt như thế, em cảm thấy lòng dạ không yên. Em sợ. Cái sợ của em đã bao lần làm anh nhăn mặt trông rất buồn cười. Cái nhăn nhó của anh dễ yêu chi lạ ! Những lúc như thế, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh và cắn anh thật đau. Hoặc chỉ cắn bằng mắt cũng được. Em đang nhớ đến anh đó. Anh có biết không ? Em với tay tắt ngúm cái Tv và đặt cái đĩa hoà tấu của Paul Mauriat vào máy. Bản Love Story hay quá. Hay đến nỗi làm em phải nghe đi nghe lại đến hai ba lần. Em nhớ đến lần vào rạp xem cuốn phim này. Lúc cô diễn viên chính chết, em thấy em đã khóc. - Em chỉ được cái mau nước mắt !
- Vậy đó. Em nhớ có lần anh đã mắng yêu em như thế. Trời mưa gió sập sùi cũng có thể làm em buồn. Hình như đời của em đã buồn quá. Anh có tin vào tử vi và định mệnh không anh ? Đứa trẻ vừa đưọc sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ như em thì phải tin vào chữ định mệnh. Chữ Destin quái quỷ đó đã theo em từ lúc lọt lòng mẹ vào đến trại cô nhi cho đến khi được một gia đình có lòng từ tâm bảo lãnh em sang Pháp. Đi học và lớn lên ở một cái xứ sở không phải là của mình để nói thứ tiếng của người như tiếng mẹ đẻ... 23 tuổi thì bố mẹ nuôi của em giới thiệu cho em ông chồng hiện tại. Anh ấy phong độ, vững chãi với cái nghề nguy hiểm là cảnh sát. Suốt ngày anh ấy đi công vụ. Kể cả những ngày cuối tuần... Em cô đơn quá đỗi. Cô đơn trong căn nhà rộng lớn, vắng lặng đến rợn người. Chồng em lại có máu mê bạn bè hơn đời sống gia đình. Hai vợ chồng không đẻ con được nên anh ấy càng thích sống ỏ ngoài hơn trong nhà. Là người chồng tốt nên anh ấy không để em thiếu thốn bất cứ điều gì. Anh khuyến khích em đi học khiêu vũ, một tuần ba lần và tập thể thao để không buồn chán và bắt em nghỉ hẳn việc làm để ở nhà. Đời sống tẻ nhạt của hai vợ chồng cứ như thế. Trôi. Trôi đi cho đến ngày em gặp anh ở một hàng hiên quán nước. Em đang ngồi đọc tờ Le Point mới mua. Đọc đúng trang phóng sự nói về những tay tài tử hạng star bê bối, nhậu nhẹt xì ke ma tuý và vào tù ra khám như đi chợ. Bỗng có cái bóng đi ngang, húc vào bàn em làm đổ ly nước cam đang uống. Cái bóng ấy chính là anh. Anh trầm tĩnh cúi xuống, rút khăn tay lau bàn và xin lỗi em. - Chị ! Chị là người Việt Nam hả ?! Cho tôi xin lỗi. Anh đã nhanh nhẩu gọi người bồi mang đến ly nước cam khác. Anh liếc vào trang báo em đang đọc dở dang để cười tủm tỉm. Em ngạc nhiên, thắc mắc : - Sao ông cười ? Ông chế nhạo tôi ư ? - Không dám, thưa chị. Chị đang ghé mắt đọc bài phóng sự do tôi viết
- Em tròn mắt ngó anh. Không lẽ cái tên Patrick Delon lại là cái ông Mít đang đứng chần dần trước mặt ? Không kịp đặt câu hỏi thì anh đã chìa bàn tay cho em bắt lấy một cách tự nhiên : - Tôi là Patrick. Tên cúng cơm mà cha mẹ đã đặt là Duy. Lê Duy. Còn chị ? Chị tên gì ? Tôi có thể ngồi cùng bàn với chị một chốc. Có được không ? Em chợt thấy ghét cái tự nhiên có vẻ bạo dạn và đỏm dáng của anh vô cùng. Nhưng cũng đành gật đầu để xem cái tên này sẽ làm cái trò gì. Như đoán được ý nghĩ của em, anh móc ví chìa ra cái thẻ Presse có hình và tên của anh. Anh nói anh làm nghề phóng viên Reporter cho mấy tờ báo như Paris Match, Le Figaro hoặc Le Point của Pháp. Vì cũng thích văn chương và báo chí, thế là hai đứa quen nhau. Dễ dàng. Tự nhiên và nhanh chóng. 2. " Tình yêu là tất cả và cũng chẳng là cái gì hết ". Em nhớ rất rõ cái định nghĩa của anh theo kiểu huề vốn khi có lần chúng mình ngồi quán. Chẳng biết câu chuyện loanh quanh như thế nào mà em đã buột miệng hỏi anh. Tình là gì ? Anh đã gọi thêm một ly bia và bắt đầu cà khịa để kể cho em nghe về những mối tình kiểu chớp nhoáng của anh. - Em nghĩ là lỗi ở anh, vì anh không biết dừng chân, đứng lại. Anh ném cái nhìn ra ngoài cửa quán. Giọng buồn hiu : - Có thể đúng và cũng không đúng... - Tại sao vậy, Duy ?
- - Nghề nghiệp của anh không cho phép anh dừng chân ở một điểm vững chắc. Cứ một hai tuần ở một chỗ, anh lại phải bay đi nơi khác. Chẳng biết sống chết ra sao. Nếu lập gia đình thì... - Thì anh bỏ nghề này. Làm nghề khác. Có sao đâu ? Anh biết chụp ảnh, vẽ tranh. Hoặc là anh xoay qua nghề viết tiểu thuyết diễm tình... Anh nhìn xoáy vào tận cùng của mắt em. Cười : - Em nói nghe thấy dễ dàng quá. Anh thuộc type người thích phiêu lưu mạo hiểm. Thích tìm kiếm và khám phá không ngừng. Càng khói lửa, anh càng thích. Có một thời gian, các toà soạn phái anh đi làm phóng sự ở các quán bar, bia ôm hoặc trà trộn vào các ổ du đãng, ăn cướp... Được một thời gian, anh đâm chán ngấy lại xin ra các mặt trận xa xôi. Còn nghề viết tiểu thuyết ư ? Anh chúa ghét mấy thằng nhà văn an nhàn nói phét và viết truyện phét. Kể cả mấy thằng làm thơ, chẳng ra cái gì... - Ô hay! Cứ nhìn Marc Levy thì thấy. Truyện của ông ấy rất thành công. Anh cười. Ngó cách cười của anh chỉ muốn đấm cho vài cái. Người gì mà ngang ngược. Có cái gì đó trông như rất ngạo nghễ, cao ngạo ở anh. Ngồi nói chuyện với anh có lúc em thấy vui nhưng cũng có những lúc em đâm ra ghét anh hoặc nói đúng hơn là em ghét cách lý luận của anh. Gàn gàn, ngang bướng ! Quen nhau thì cứ quen nhau. Em chẳng nghĩ gì hơn về anh. Cho đến ngày nọ, anh đi xa cả tháng không về. Em chỉ nhận được mỗi lá mail của anh lúc anh chuẩn bị bay. "" Cô bạn nhỏ ! Ở nhà. Hãy ngoan ngoãn. Đi xa về, anh sẽ có quà. "" Anh chẳng nói anh đi nơi nào cho chính xác. Chỉ biết là hàng tuần sau ( chắc anh nghĩ lại ) em lại có mấy chữ vỏn vẹn của anh trên máy : " Cô bạn nhỏ thân mến ! Anh vẫn còn sống với những điều vui buồn trong công việc. Sẽ kể chuyện khi anh về. Nhớ ngoan ngoãn với ông chồng "
- Cứ thế, cứ thế. Những dòng chữ vỏn vẹn đã làm em nghĩ đến anh. Khi mình nghĩ nhiều về một người khác phái nào đó cũng có nghĩa là mình đang rung động, mình yêu ! Đã nhiều lần em quay đi, quay lại tự vấn lại lòng mình trong mỗi khoảng khắc rãnh rỗi. Tại sao thế ? Tại sao mình lại nghĩ hoài đến người ta ? Một người dưng tình cờ gặp trên hàng hiên quán nước. Rồi quen nhau, rồi mời nhau vài ly nước khi mình có dịp đi ngang toà báo. Người dưng bỏ việc, chạy ào ra kéo ghế ngồi, gọi nước. Nói dăm ba câu chuyện. Chuyện đời sống, chuyện chính trị, chuyện đánh đấm và cách tránh sự khuynh đảo ảnh hưởng hóa của nghề báo hoặc có khi lôi chuyện tầm phào chó cán xe, xe cán chó ra nói. Anh cười, em cười. Hình như chỉ có em là cười tươi nhất vì anh đã biết cách mang lại cho em những nụ cười. Tự nhiên. Thoải mái. Dần dà, em hiểu được anh nhiều hơn. Qua gương mặt bảnh trai nhưng khá lạnh lùng khi anh muốn. Nhớ có lần, anh thấy trong quán có hai ba gã thanh niên dòm ngó và buông lời tán tỉnh bất lịch sự với em. Anh chậm rãi qua bàn của họ. Chẳng biết anh nói gì với cái giọng cứng và trầm của anh. Ba gã ba trợn đứng dậy bỏ quán đi mất. Em gạn hỏi anh theo thể tính của đàn bà. Anh chỉ cười, không nói gì hơn là câu : " Chuyện đàn ông. Em để ý làm gì ? " Hình như câu " Chuyện Đàn Ông " càng thôi thúc sự tò mò nơi em. Đàn ông ơi ! Các người là ai ? Thế giới của đàn ông có gì lạ ngoài chuyện săn mồi đối với phụ nữ và chuyện lên giường making love ? Ở anh. Cái nhìn về đàn ông của em đã từ từ biến dạng. Anh nói chuyện thản nhiên. Không một lời tán tỉnh bâng quơ. Em hỏi anh nghĩ gì về cách ăn mặc chưng diện của phụ nữ. Anh đáp : - Không có đàn bà xấu, chỉ có đàn bà không biết cách làm mình đẹp. Em trở chứng thử trêu anh : - Thế em có phải là người biết cách làm mình đẹp hay không ? Anh nheo mắt, trả lời :
- - Chuyện này bạn có thể hỏi thẳng ông chồng của bạn. Em nhăn mặt : - Hãy đừng nhắc đến ông chồng nhà quê của em. Ông ấy chả bao giờ khen tặng em. - Anh cấm em nói xấu chồng. Ông ấy ra sao mà nói là nhà quê ? - Ông Andy nhà em chỉ biết đi cày. Trước khi về nhà thì tạt vào quán đấu hót với bạn bè. Về nhà muộn để cơm nước, làm lặt vặt vài thứ việc nhà rồi bay lên giường khò thẳng cẳng. Hắn không thích ciné, không thích văn nghệ, không thích văn chương, báo chí. - Haha ! Nhưng có điều là hắn thích em là được rồi. Thế là hạnh phúc rồi phải không ? - Theo anh, thế nào là hạnh phúc ? - Hạnh phúc với anh là những gì mình đang có và biết giữ lấy để toàn thiện theo khả năng của mình. - Đơn giản thế sao anh ? Anh chỉ tay lên bầu trời : - Thấy gì không ? Em ngước lên, thấy khoảng trời xanh ngắt trên những toà nhà của thành hphố. Những tàng cây đan nhánh tỏa bóng mát trên con đường đang nhộn nhịp xe. Giọng anh dịu dàng. Nhẹ : - Đó. Hạnh phúc là như thế. Nghĩa là em có đôi mắt để ngắm nhìn và tận hưởng. Hạnh phúc của anh là lăn lên cái giường sau một ngày dài mệt mỏi... - Và có một bà vợ pha cho anh cốc nước chanh với lời nói âu yếm. Phải vậy không ? 3. Em vừa đọc xong một cuốn truyện hay của Pháp. Trong truyện dĩ nhiên là có những nhân vật. Những nhân vật đó có đầy đủ sự thương yêu, giận ghét nhưng chẳng ai thù hận và đâm chém nhau. Loại truyện tình cảm này rất nhẹ nhàng cho nhũng người ngủ muộn như
- em. Đồng hồ nhảy lên con số 11 giờ đêm. Andy vẫn chưa về sau khi gọi điện thoại báo là sẽ về rất muộn vì đi công vụ. Lại ba cái chuyện thả lưới bắt đường dây ma túy đang hoàng hành trong thành phố. Những đêm ở nhà một mình như thế này, giữa căn nhà quạnh vắng, em lại thấy sợ. Sợ cái bóng tối dưói ánh trăng trên từng lùm cây ngoài cửa sổ. Sợ một tiếng điện thoại nào đó báo về nói " Andy, chồng bà đã tử nạn khi đi tảo thanh bọn cướp của giết người " Để trấn áp những cái sợ và nhất là nỗi cô đơn đến từ ý nghĩ của mình, em làm tất cả những điều có thể làm được. Nghe nhạc, đọc sách, mở máy xem phim hoặc ngồi vào bàn viết thơ thẩn một mình như thế này. Viết ư ? Viết đã trở thành một cái thói quen mỗi khi em có chuyện gì nay náy lẩn quẩn mãi trong lòng. Cái thói quen từ thời 16 tuổi. Cái tuổi lưng chừng của một đứa con gái hay khóc vì tủi thân. Nước mắt của nó đã biến nó thành người lớn trước tuổi. Nó tủi thân khi nhìn ngắm những mái gia đình có đầy đủ cha mẹ con cái. Nó thèm đuợc gọi tiếng Cha ơi Mẹ ơi trong vòng tay trìu mến. Đứa con gái đã biết mơ để mà mơ trong một mái gia đình của người bão lãnh khi thoát ra được cái trại mồ côi. 23 tuổi, lấy chồng. Dù đuợc chồng ấp ủ thương yêu nhưng nó, ngưòi đàn bà vẫn thấy mình vò või cô đơn. Chồng của đàn bà rất tốt, rất bảo bọc nhưng chồng không biết hòa nhập vào dòng suy nghĩ của vợ. Chồng có thế giới riêng của anh, của súng ống đạn dược trong những buổi lùng bắt tội phạm, và chồng thích vui say vói bạn bè đồng nghiệp. Hình như chồng của đàn bà không bao giờ chịu tìm hiểu xem trong cái thế giới của đàn bà ngoài thể xác và sắc đẹp xem họ có cái gì khác ? Em không muốn than thở như thế nữa. Dù sao đi nữa, em vẫn đã có được cho mình một thế giới riêng từ ngay trên những dòng chữ của mình. Viết về những điều suy nghĩ của riêng mình và viết về anh. Duy !
- Em sẽ viết về những đoạn mail ngắn mà chúng mình hay gửi đi để thăm hỏi nhau. Em đã thèm có một ngưòi bạn thật sự hiểu mình để có thể chia sẻ vui buồn. Từ nay, trong những điều em viết về thứ tình bạn này, em sẽ gọi anh là chàng và có chữ nàng là em. Em bắt đầu kể, và sẽ kể ra sao ,anh ? ___________________________ * ( Trích từ truyện dài Trong Vòng Tay Người Dưng )
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Cuộc chia tay của những con búp bê.
5 p | 260 | 16
-
Bảy Đêm Quái Đản
123 p | 74 | 14
-
Tử Vong Điểu - Hoàng Ưng
135 p | 66 | 9
-
Người có muốn nghe về những hoang mang?
7 p | 46 | 9
-
Vừa tập thể dục vừa cười
10 p | 114 | 8
-
Tử Vong Điểu
158 p | 45 | 7
-
KHI HẠNH PHÚC VỤT BAY (Tình yêu buồn)
11 p | 155 | 7
-
Kết thúc không hoàn hảo
6 p | 54 | 6
-
Đêm của ma mèo P23
4 p | 83 | 6
-
Viên trân châu của dòng Pecatonica
6 p | 78 | 5
-
Ngày mình chia tay, anh còn nhớ không?
3 p | 94 | 5
-
Bùa thần - Phần 10
5 p | 122 | 5
-
Đêm Tối Bao La
11 p | 64 | 4
-
Giang về
8 p | 49 | 3
-
Tình Tuyệt Vọng
4 p | 96 | 3
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 15
22 p | 67 | 3
-
Người bạn Làng Tam Ích
7 p | 49 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn