Đề bài: Suy nghĩ khi đọc đoạn thơ sau đây: "Nếu là con chim, là chiếc lá ... đâu chỉ <br />
nhận riêng mình"<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Thơ hay không chỉ giàu cảm xúc mà còn lấp lánh chất trí tuệ, lý trí, mang hàm nghĩa sâu <br />
xa. Tôi rất thích khi đọc đoạn thơ sau đây, rút trong bài Một khúc ca xuân của Tố Hữu <br />
viết vào tháng 12 năm 1977:<br />
<br />
Nếu là con chim, là chiếc lá<br />
<br />
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh<br />
<br />
Lẽ nào vay mà không trả<br />
<br />
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.<br />
<br />
Đoạn thơ đã gợi lên trong tâm trí tôi bao suy nghĩ, bao điều lý thú. Tác giả đã nêu lên một <br />
quan niệm sống tích cực, sống đẹp trong mối quan hệ nhân sinh: vay và trả, cho và nhận <br />
giữa cộng đồng đối với mọi người, nhất là thế hệ trẻ.<br />
<br />
Đoạn thơ đẹp, đẹp giản dị, đẹp hồn nhiên. Con chim và chiếc lá vừa là biểu tượng cho sự <br />
sống, vừa là hình tượng của ngôn ngữ thi ca: "Chim phải hót, chiếc lá phải xanh". Chim <br />
hót vì sống theo bản năng, được sống, được bay lượn trong ánh sáng và bầu trời tự do. <br />
"Lá phải xanh", lá được nuôi dưỡng bằng nước, bằng màu mỡ của đất, bằng khí trời và <br />
ánh sáng. Được sống trong tự nhiên nên "chim phải hót, chiếc lá phải xanh". Đó là quy <br />
luật của tự nhiên, quy luật của sự sống muôn đời và vĩnh hằng. Màu xanh của lá, tiếng <br />
hót của chim trời còn là vẻ đẹp của thiên nhiên, đem lại vẻ đẹp kì diệu của sự sống.<br />
<br />
Từ chim hót, lá xanh, nhà thơ nói đến vay và trả, cho và nhận, đó là quy luật của cuộc <br />
sống xã hội, của con người. Nói một cách khác, là quan niệm sống, đạo lý sống.<br />
<br />
"Vay mà không trả là vong ân bội nghĩa, đó là cách hành xử của những kẻ "ăn xổi ở thì", <br />
của loại người bất nhân bất nghĩa. Hai tiếng "lẽ nào" là một lời khẽ nhắc: không nên làm <br />
như thế, không được ứng xử như thế.<br />
<br />
Có vay và có trả là đúng đạo lí. Vay và trả mang hàm nghĩa chịu ơn, mang ơn và đền ơn <br />
đáp nghĩa: "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây", "Uống nước nhớ nguồn", "Ai ơi. bưng bát cơm <br />
đầy/ Nhớ công hôm sớm cấy cày cho chăng?", là vay là trả. Trong xà lim máy chém, trên <br />
đường bước ra pháp trường của thực dân Pháp, người chiến sĩ cách mạng vẫn ngẩng cao <br />
đầu, vẫn hiên ngang, tự hào nhắc nhở mình, động viên mình:<br />
<br />
Đã vay dòng máu thơm thiên cổ<br />
<br />
Hãy trả ta cho mạch giống nòi.<br />
<br />
Qua mấy nghìn năm đằng đẵng, lớp lớp con người Việt Nam từ thế hệ này qua thế hệ <br />
khác đã đem mồ hôi và xương máu để xây dựng và bảo vệ nơi chôn nhau cắt rốn của <br />
mình, làm nên giang sơn gấm vóc, ngày thêm vẻ vang, ngày thêm giàu đẹp. Ai cũng cảm <br />
thấy nghĩa vụ thiêng liêng đối với Tổ quốc đè nặng đôi vai, gắng sức vươn lên đem tài trí <br />
góp sức cùng đồng bào "trả" món nợ của tổ tiên, ông cha mà mình đã "vay", đã nhận:<br />
<br />
Đất là nơi Chim về<br />
<br />
Nước là nơi Rồng ở<br />
<br />
Lạc Long Quân và Âu Cơ<br />
<br />
Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng<br />
<br />
Những ai đã khuất, những ai bây giờ<br />
<br />
Yêu nhau và sinh con đẻ cái<br />
<br />
Gánh vác phần người đi trước để lại<br />
<br />
Dặn dò con cháu chuyện mai sau<br />
<br />
Hằng năm ăn đâu làm đâu<br />
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ..<br />
<br />
(Đất nước Nguyễn Khoa Điềm)<br />
<br />
Khép lại đoạn thơ là một lời nhắn gửi về đạo lý làm người. "Sống là cho, đâu chỉ nhận <br />
riêng mình". Trong văn cách, "cho" là cống hiến, dâng hiến, là phục vụ. "Nhận" là hưởng <br />
thụ. Trong cuộc sống thời bình, đem mồ hôi, đem công sức làm ra nhiều của cải,. góp <br />
phần làm cho dân giàu nước mạnh là "cho". Thời kháng chiến, tất cả mọi miền hậu <br />
phương đều hướng về tiền tuyến, thi đua "thóc không thiếu một cân, quân không thiếu <br />
một người"; hàng vạn nam nữ thanh niên ào ào ra trận, quyết tâm "xẻ dọc Trường Sơn đi <br />
cứu nước". Hàng ngàn sinh viên Ưu tú "xếp bút nghiên theo việc đao cung'' để chiến đấu <br />
giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Có biết bao chiến sĩ, đồng bào đã "cho ", đã <br />
"hiến dâng", đã "phục vụ", đã hy sinh để giành chiến thắng. Nào ai đã đắn đo, là "chỉ <br />
nhận riêng mình".<br />
<br />
Một chữ "cho" bình dị mà chứa đựng biết bao tốt đẹp. Lúc đói rét thì nhường cơm sẻ áo. <br />
"lá lành đùm lá rách"; lúc hoạn nạn thì chung lưng đấu cật, đồng cam cộng khổ. Vì ai <br />
cũng biết sống đẹp, đã biết "cho" nhau tình thương, san sẻ, tương thân tương ái. Có <br />
"cho", có san sẻ, có đồng cảm mới được sống hạnh phúc trong tình người rộng lớn, trong <br />
lòng đồng bào, đồng chí.<br />
<br />
Một chữ "cho" trong bài thơ Bầm ơi của Tố Hữu ngợi ca tình quân dân cá nước, ngợi ca <br />
lòng mẹ Việt Nam chắc nhiều người còn nhớ:<br />
<br />
Bao bà cụ từ tâm làm mẹ,<br />
<br />
Yêu quý con như đẻ con ra<br />
<br />
Cho con nào áo, nào quà,<br />
<br />
Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi...<br />
<br />
Vì biết "Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình", nên ai cũng biết sống đẹp làm tròn nghĩa <br />
vụ công dân; sống, lao động, chiến đấu vì sự tồn vong của dân tộc, sự bền vững của đất <br />
nước:<br />
<br />
Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu<br />
<br />
Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái<br />
<br />
Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại<br />
<br />
Chín mươi chín con voi góp mình dựng đất Tổ Hùng Vương<br />
<br />
Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm<br />
<br />
Người học trò nghèo góp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên...<br />
<br />
(Đất Nước Nguyễn Khoa Điềm)<br />
<br />
Những chữ như: "góp nên", "góp cho", "góp mình", "để lại" trong đoạn thơ trên đã làm <br />
sáng ngời một quan niệm sống đẹp, "sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình". Đó là tình <br />
nhân ái, đức hi sinh của con người Việt Nam trong trường kì lịch sử.<br />
<br />
Nhờ có truyền thống cao đẹp đó mà nhân dân ta tự hào về đất nước Việt Nam:<br />
<br />
Ôi Đất Nước sau bốn nghìn năm đi đâu ta cũng thấy<br />
<br />
Những cuộc đời đã hóa núi sông ta.<br />
<br />
Bước sang thế kỷ XXI, đất nước ta phát triển một cách kỳ diệu trên con đường công <br />
nghiệp hóa và hiện đại hóa. Đoạn thơ trên đây của Tố Hữu vẫn còn nhiều ý nghĩa thời sự <br />
mới mẻ, nhất là đối với tuổi trẻ Việt Nam.<br />
<br />
Học giỏi, lao động tốt vì sự nghiệp đổi mới đất nước, vì dân giàu, nước mạnh, xã hội <br />
công bằng, dân chủ, văn minh.<br />
<br />
Học giỏi, lao động giỏi, tiến quân vào mặt trận khoa học kĩ thuật. Sống trong lao động <br />
sáng tạo, sống hạnh phúc trong tình nhân ái bao la.<br />
<br />
Hơn bao giờ hết, tuổi trẻ chúng ta mới thấy thấm thía về tình cảm, tư tưởng hàm chứa <br />
trong một vần thơ đẹp, giàu ý nghĩa<br />
<br />
Bài làm 2<br />
<br />
Được sinh ra trong đời sống, được cảm nhận tình yêu bao la từ cha mẹ, được thừa hưởng <br />
những giá trị mà tạo hoá ban tặng. Đó là diễm phúc của một con người bình thường. Quan <br />
trọng như không khí ta thở hằng ngày, thiêng liêng như tình mẫu tử, tình phụ tử ta có <br />
trong từng giây phút, mỗi món quà mà ta nhận được từ tạo hoá khi xuất hiện trên thế gian <br />
này đều gắn liền với một bổn phận, một trách nhiệm. Ý thức được điều này, trong bài <br />
"Một khúc ca xuân " nhà thơ Tố Hữu có viết:<br />
<br />
"Nếu là con chim, là chiếc lá<br />
<br />
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh<br />
<br />
Lẽ nào vay mà không trả<br />
<br />
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình"<br />
<br />
Bài thơ không chỉ dừng lại ở một cách sống mà cao cả hơn nó còn mở ra một quan niệm <br />
nhân sinh tích cực, hay đúng hơn là một lí tưởng sống cần có của mỗi người trong xã hội.<br />
<br />
"Nếu là con chim, là chiếc lá<br />
<br />
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh"<br />
<br />
Nhà thơ Tố Hữu mượn hai thực thể chiếc lá và tiếng chim để minh hoạ cho quan niệm <br />
của mình. Tạo hoá đã tạo ra loài chim và ban cho chúng giọng hót tuyệt vời thì cũng có <br />
nghĩa rằng đã là chim thì phải hót và tương tự như vậy, chiếc lá non phải xanh. Chắc hẳn <br />
ai đã từng đọc tác phẩm nổi tiếng "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" đều không thể <br />
quên hình ảnh chú chim đã dùng hết sức mình để lao vào bụi mận gai, chú chim đã bị một <br />
cây gai xuyên vào lồng ngực nhưng chú vẫn cất lên tiếng hót cuối cùng tiếng hót mà đến <br />
cả hoạ mi, sơn ca cũng phải ghen tị, tiếng hót mà cả Thượng đế trên cao nghe cũng phải <br />
mỉm cười. Và như thế đủ cho ta thấy rằng hạnh phúc nhất, sung sướng nhất chính là giây <br />
phút được cống hiến cho đời. Còn chiếc lá kia sẽ là gì hôm nay nếu thiên nhiên không ban <br />
cho nguồn dưỡng khí để hô hấp và quang hợp. Sẽ là gì bây giờ nếu con người nhẫn tâm <br />
ngắt bỏ nó đi. Và như vậy, một khi đã được tồn tại trên cõi đời này thì lá phải có nhiệm <br />
vụ đem màu xanh tràn đầy nhựa sông ấy tô điểm cho bầu trời, cảnh vật hay đem lại bóng <br />
râm, dưỡng khí cho muôn loài.<br />
<br />
Vậy, là con người là kẻ đứng đầu của muôn loài, là loài động vật cao cấp nhất có tư <br />
duy, suy nghĩ, chúng ta đã làm gì để cống hiến cho xã hội?<br />
<br />
Được tạo nên từ tình yêu thương vô bờ bến của cha và mẹ, được lớn lên được bao bọc <br />
giữa vòng tay nhân ái của cộng đồng, rộng hơn được hít thở Bao dưỡng khí hằng ngày, <br />
được sống trong một đất nước hoà bình đó là gì nếu không phải là vay mượn từ cuộc <br />
sống, từ xã hội?<br />
<br />
Ngày nay, được học tập, được sinh hoạt giữa đất trời bình yên là gì nếu không phải mang <br />
trong mình một niềm tri ân với những thế hệ đi trước đã đánh đổi cả mùa xuân của tuổi <br />
trẻ và thậm chí là xương máu, là nước mắt. để có được một cuộc sống độc lập tự do như <br />
ngày nay. Vì vậy, đã là người hẳn trong mình những trách nhiệm thiêng liêng. Đơn giản <br />
như phải học thật tốt để trả ơn cho cha mẹ, thầy cô đã hết lòng vì mình. Cao cả hơn như <br />
cống hiến sức lực, trí tuệ của mình vào sự nghiệp chung của giang sơn gấm vóc này. Đó <br />
chính là trách nhiệm, là nghĩa vụ, bổn phận của mỗi con người. Hay đúng hơn nói theo <br />
Phạm Ngũ Lão: Đó là món nợ phải trả cho đời.<br />
<br />
"Nam nhi vị liễu công danh trái<br />
<br />
Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu"<br />
<br />
Nhìn lại ngày xưa đế' ngẫm lại ngày nay. Chúng ta phải làm gì để không khổ danh là thế <br />
hệ trẻ, thế hệ thanh niên, thế hệ rường cột của nước nhà, như giúp đỡ mọi người xung <br />
quanh, sống hết mình, sống tích cực, đưa đất nước mình sánh vai với các cường quốc, <br />
năm châu. Để làm được điều đó hãy noi gương Lê Bá Khánh Trình, Lê Tự Quốc Thắng <br />
hay giản dị hơn là sống tốt để trở thành một công dân có ích cho cộng đồng.<br />
Nếu như ai cũng hiểu rằng: "Lẽ nào vay mà không trả; Sống là cho đâu chỉ nhận riêng <br />
mình", thì mọi người sẽ sống đẹp biết bao, tình tương thân, tương ái sẽ thắm thiết và <br />
tươi đẹp biết nhường nào!<br />
<br />
<br />