Đề bài: Cảm nhận về truyện ngắn Vi Hành của Nguyễn Ái Quốc<br />
Bài làm<br />
Muốn hiểu được giá trị của bất cứ tác phẩm văn học nào của Nguyễn Ái Quốc -<br />
Hồ Chí Minh, trước hết phải nắm được quan điểm sáng tác của Người.<br />
Trước khi đặt bút viết, bao giờ Người cũng tự đặt cho mình câu hỏi: Viết cho ai?<br />
(đối tượng viết) và Viết để làm gì? (mục đích viết). Từ đó mới xác địn : Viết<br />
cái gì? (nội dung) và Viết thế nào? (hình thức).<br />
Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh từng nói, suốt đời tôi chỉ có một "ham muốn,<br />
ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được<br />
hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ãn áo mặc, ai cũng được học hành.<br />
Vì thế, bất cứ một hoạt động nào của Người cũng đều là một hình thức của hoạt<br />
động cách mạng, hoạt động chính trị. Tất nhiên viết văn hay làm thơ cũng vậy,<br />
Người không bao giờ đặt mục đích văn chương lên trước hết. Cho nên khi<br />
Người tự hỏi: Viếi cho ai? Viết để làm gì? thì cần phải hiểu Người muốn nói:<br />
Đối tượng vận động chính trị là ai ? Mục đích vận động chính trị là gì?<br />
Đối với Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh, quan điểm sáng tác này hết sức nhất<br />
quán, chi phối mọi tác phẩm của Người từ nội dung đến hình thức. Đến như<br />
một tập thơ viết cho chính mình để khuây khoả trong thời gian bị giam giữ<br />
trong nhà tù của chính quyền Quốc dân đảng Trung Quốc, Người cũng xác<br />
định rõ mục đích và đối tượng:<br />
Ngâm thơ ta vốn không ham,<br />
Nhưng vì trong ngục biết làm chi đây ;<br />
Ngày dài ngâm ngợi cho khuây,<br />
Vừa ngâm vừa đợi đến ngày tự do.<br />
(Mở đầu tập nhật kí)<br />
Vậy truyện "Vi hành" viết cho ai và viết để làm gì?<br />
Giữa năm 1922, thực dân Pháp đưa vua bù nhìn Khải Định sang Pháp dự cuộc<br />
đấu xảo thuộc địa (một thứ hội chợ, triển lãm các sản vật về kinh tế, văn hoá<br />
của các thuộc địa) ở Mác-xây. Âm mưu của chúng là để lừa gạt nhân dân Pháp,<br />
nhằm phục vụ cho việc khai thác thuộc địa của chúng: Vị quốc vương An Nam<br />
sang Pháp để tỏ thái độ hoàn toàn thần phục "Mẫu quốc", để cám ơn công khai<br />
hoá của "Mẫu quốc" và cầu xin "Mẫu quốc" tiếp tục dìu dắt dân tộc mình trên<br />
con đường văn minh tiến bộ. Như vậy tình hình thuộc địa Đông Dương đã ổn<br />
định, nhân dân Pháp nên ủng hộ cuộc đầu tư lớn của Chính phủ vào Đông<br />
Dương để khai thác tài nguyên giàu có ở xứ này và tiếp tục "khai hoá" cho dân<br />
bản xứ mông muội này.<br />
Nguyễn Ái Quốc viết "Vi hành" vào đầu năm 1923 cùng với các tác phẩm khác<br />
như vở kịch Con rồng tre, truyện ngắn Lời than văn của bà Trưng Trắc, bài báo<br />
châm biếm Sở thích đặc biệt (tất cả được viết năm 1922) để lật tẩy âm mưu nổi<br />
trên. Nghĩa là vạch trần bản chất bù nhìn tay sai dơ dáy nhất của Khải Định,<br />
nhân tiện tố cáo luôn tính chất điêu trá, bịp bợm của những danh từ "văn minh,<br />
khai hoá" nơi cửa miệng của bọn thực dân ở thuộc địa.<br />
Viết "Vi hành", Nguyễn Ái Quốc nhằm chủ yếu vào độc giả người Pháp, trước<br />
hết là dân Pa-ri. Vì thế phải viết bằng tiếng Pháp theo phong cách Âu châu hiện<br />
đại. Và phải viết sao cho hấp dẫn đối tượng này, nghĩa là có những sáng tạo<br />
độc đáo về nghệ thuật, đồng thời phải cài vào được những chuyện thời sự nóng<br />
hổi đang được chú ý trong sinh hoạt giải trí của người Pa-ri.<br />
Để có sức thuyết phục cao nhất đối với người Pháp, người viết phải giữ thái độ<br />
khách quan, tránh lối thoá mạ trực tiếp và lời lẽ mạt sát đao to búa lớn.<br />
Lấy việc tố cáo, đả kích làm mục đích, truyện phải mài sắc vũ khí châm biếm.<br />
Bút pháp châm biếm độc đáo, linh hoạt, phong phú, đó là nét chủ đạo và là sức<br />
mạnh chủ yếu của nghệ thuật "Vi hành".<br />
Một trong những khâu then chốt của nghệ thuật truyện ngắn là xây dựng tình<br />
huống truyện sao cho độc đáo, hấp dẫn, đồng thời làm bật nổi chủ đề tác phẩm<br />
và tính cách nhân vật truyện. Đây là một trong những sáng tạo đặc sắc của tác<br />
giả "Vi hành".<br />
Tình huống truyện của "Vi hành" là gì ? Ấy là một tình huống oái ăm, vừa vui,<br />
vừa tạo được hiệu quả châm biếm sâu cay : tình huống nhầm lẩn. Đôi trai gái<br />
Pháp trên tàu điện ngầm đã nhầm lẫn nhân vật người dẫn truyện với Khải Định.<br />
Sự nhầm lẫn tuy là do tác giá tạo ra với dụng ý hẳn hoi, nhưng không tỏ ra<br />
khiên cưỡng, vô lí. Vì đối với người Tây, thật khó phân biệt được những bộ<br />
mặt khác nhau của người da vàng. Đối với họ "vẫn cái mũi tẹt ấy, vẫn đôi mắt<br />
xếch ấy, vẫn cái mặt bủng như vỏ chanh ấy" có gì khác nhau đâu (cũng như<br />
người Việt Nam ta rất khó phân biệt được những nét khác nhau của người Tây :<br />
cũng da trắng, mũi lõ, mắt xanh như nhau cả).<br />
Sự nhầm lẫn ấy khiến nhân vật "tôi" có thể nghe lỏm được cuộc trò chuyện<br />
thầm lén và tinh quái của đôi trai gái Pháp về Khải Định. Vậy là Khải Định<br />
không hề xuất hiện trong tác phẩm mà chân dung hắn lại được vẽ ra hết sức cụ<br />
thể và ngộ nghĩnh. Cách lố bịch hoá tên vua bù nhìn như thế vừa giữ được tính<br />
khách quan: không phải Nguyễn Ái Quốc - một người cộng sản - cố tình mạt<br />
sát Khải Định như một kẻ thù giai cấp. Đây là người Pháp họ nghĩ và nói về<br />
hắn như thế đấy chứ!<br />
Mà chí có trong con mắt người Pháp thì Khải Định mới trở thành hài hước đến<br />
thế. Vì là người dân một nước dân chủ, họ mới nhìn ông vua - nhất lại là ông<br />
vua một nước phương Đông - như một thứ đồ cổ, một vật lạ đến từ một đất<br />
nước xa xãm còn mông muội. Và vì là người Tây nên họ mới nhìn cái nón ra<br />
cái chụp đèn, nhìn y phục và dồ trang sức của vị hoàng đế thành những lụa là<br />
đeo trên người với những bộ hạt cườm,...<br />
Vậy là qua cuộc trò chuyện của đôi tình nhân Pháp, liên hệ người khách An<br />
Nam ngồi bên với tên vua bù nhìn họ đã thấy ở trường đua, Khải Định hiện ra<br />
như một anh mũi tẹt, mặt bủng, đội chụp đèn lên cái đầu quấn khăn, đeo lên<br />
người rất nhiều lụa là và hạt cườm, vẻ nhút nhứt, lúng ta lúng túng,... Nhưng<br />
hắn đến đây để làm gì trên xe điện ngầm, mà sao không có tuỳ tùng hộ giá ? Họ<br />
đặt cho nhau những câu hỏi như thế và tự giải đáp cho nhau: "Thế hay là hắn<br />
đã đem tất cả các thứ đó đến tiệm cầm đổ rồi?"; "Có khi đã gửi tuốt ở kho hành<br />
lí nhà ga để đi chơi vi hành đấy".<br />
Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, và vị "quốc vương An Nam" không còn ra<br />
thể thống gì nữa, chỉ là một kẻ tiêu xài bừa bãi, chơi bời lén lút trên đất Pa-ri.<br />
Cái giá của Khải Định còn bị hạ thấp hơn nữa, khi đôi trai gái coi y không hơn<br />
gì một tiết mục giải trí rẻ tiền, thậm chí không mất tiền - khác với những trò<br />
giải trí khác ít nhiều đều phải mất tiền như xem hề Sác-lô hay xem vợ lẽ nàng<br />
hầu của vua Cao Miên,...<br />
"Vi hành" được thuật kể dưới hình thức một bức thư gửi cô em họ ở quê nhà<br />
(dịch ra tiếng Pháp). Điều này có ý nghĩa gì về nghệ thuật?<br />
Viết truyện dưới hình thức thư từ thực ra không có gì mới mẻ, độc đáo cả. Vấn<br />
đề là tác giả sử dụng hình thức này có thích hợp hay không và đạt được hiệu<br />
quả nghệ thuật như thế nào.<br />
Thư là thể văn hết sức tự do phóng túng, nghĩa là tha hồ bắt chuyển nọ sang<br />
chuyện kia, chuyển cảnh này sang cảnh khác, đổi giọng này sang giọng nọ.<br />
Trong thư, người ta có thể thông báo sự việc, thông tin, nhắn tin, có thể bộc lộ<br />
tâm tình hoặc trao đổi suy nghĩ thầm kín của mình. Thư riêng viết cho người<br />
thân thì có thể thực hiện đủ mọi chức năng như vậy. Bức thư "Vi hành" thuộc<br />
loại này.<br />
Nhờ hình thức viết thư, tác giả đang từ giọng tự sự khách quan (tường thuật<br />
cuộc trò chuyện của đôi trai gái Pháp trên tàu điện ngầm ở Pa-ri) chuyển ngay<br />
sang giọng trữ tình thân mật khi tâm sự với cô em họ ở quê nhà. Có thể tìm<br />
thấy trong "Vi hành" nhiều giọng điệu khác nhau, khi nghiêm trang, khi lạnh<br />
lùng sắc sảo, khi thân mật tâm tình,... Tuy nhiên, giọng điệu chi phối tất cả vẫn<br />
là giọng mỉa mai, châm biếm, bề ngoài nhiều khi có vẻ nhẹ nhàng và vui nữa,<br />
nhưng thực ra đều là những đòn đả kích sâu cay, mãnh liệt :<br />
"Đổi xe ở đây chứ, anh yêu ơi?<br />
- Không, ga sau. Đúng lúc đó thì có một anh vua đến với chúng ta.<br />
- Em thì thích Sác-lô hơn. Với lại, vua, thì tốn lắm!<br />
- Đâu có! Thế em còn nhớ buổi dạ hội thuộc địa ở Nhà hát Ca vũ đấy chứ? Phải<br />
trả những nghìn rưỡi phơ-răng để xem vợ lẽ nàng hầu vua Cao Miên, xem tụi<br />
làm trò leo trèo nhào lộn của sư thánh xứ Công-gô; hôm nay chúng mình có<br />
mất tí tiền nào đâu mà được xem vua đang ngay cạnh? Nghe nói ông bầu Nhà<br />
hát Múa rối có ý định kí giao kèo thuê đấy,...".<br />
Nhờ hình thức viết thư, tác phẩm cũng có thể chuyển cảnh một cách thoải mái :<br />
từ cảnh đi xe điện ngầm ở Pa-ri chuyển thẳng tới cảnh quê nhà thời thơ ấu của<br />
tác giả khi còn ngồi vắt vẻo trên đầu gối của ông bác để nghe kể chuyên cổ tích;<br />
từ chuyện cải trang của vua Thuấn bên Tàu, vua Pi-e bên Nga, đến chuyện "vi<br />
hành" của những ông hoàng bà chúa vì những lí do "không cao thượng bằng",...<br />
Liên hệ tạt ngang, so sánh thoải mái nhằm châm hiếm nhiều đối tượng một lúc.<br />
Thứ nhất là thư riêng, là một thể văn rất chủ quan, người viết có thể đưa ra đủ<br />
mọi cảm nghĩ tự do của mình, đồng thời liên tưởng tạt ngang từ đối tượng này<br />
đến đối tượng khác, nhiều khi chẳng có quan hệ dính dáng gì với nhau. Tác giả<br />
"Vi hành" đã làm như thế. Chẳng hạn từ câu chuyện "vi hành" của Khải Định,<br />
người viết đưa ra đủ thứ phán đoán giả định về hành vi bất chính và tư cách dơ<br />
dáy của y, với những "phải chăng ngài muốn", "hay là... ngài muốn". Ai cấm<br />
được người viết thư riêng cho người thân có thể suy luận thoải mái như thế.<br />
Đặc biệt, từ sự nhầm lẫn của đôi trai gái người Pháp, tác giả liên hệ một cách<br />
mỉa mai và bất ngờ đến bọn mật thám ở Pa-ri luôn luôn bám theo gót những<br />
người cách mạng Việt Nam theo lệnh của chính quyền phản động : "Cái vui<br />
nhất là ngay đến Chính phủ cũng chẳng nhận ra được khách thật của mình nữa,<br />
và để chắc chắn khỏi thất thố trong nhiệm vụ tiếp tân, Chính phủ bèn đối đãi<br />
với tất cả mọi người An Nam vào hàng vua chúa và phái tuỳ tùng đi hộ giá<br />
tuốt ! [...] Có thể nói là các vị bám lấy đế giày tôi, dính chặt với tôi như hình<br />
với bóng. Và thật tình là các vị cuống cuồng cả lên nếu mất hút tôi chỉ trong<br />
dăm phút !".<br />
"Vi hành” là một bằng chứng cho thấy, Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh, tuy<br />
không bao giờ tự nhận là một nghệ sĩ, nhưng thật sự là một tài năng nghệ thuật.<br />
Tác phẩm đầy tính chiến đấu, nghệ thuật châm biếm độc đáo, linh hoạt và đa<br />
dạng, dường như mỗi chi tiết, mỗi câu, mỗi chữ đều mài sắc như những lưỡi<br />
dao phóng vào kẻ địch.<br />