Đề bài: Ý nghĩa nghệ thuật của hình tượng "mảnh trăng” trong truyện ngắn <br />
"Mảnh trăng cuối rừng" của Nguyễn Minh Châu<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Như cái tên của nó, truyện ngắn "Mảnh trăng cuối rừng” có một hình tượng hết sức quan <br />
trọng mà thiếu nó thì truyện ngắn này cũng mất đi sức sống. Đó là hình tượng mảnh <br />
trăng. Chúng ta chỉ cần giả định nếu câu chuyện này vẫn diễn ra ban ngày thì sự thể sẽ ra <br />
sao? Hoặc giả câu chuyện diễn ra vào ban đêm nhưng chúng ta tước bỏ đi tất cả những <br />
câu văn dính dáng đến hình ảnh trăng thì sự thể sẽ ra sao? Có thế thấy ngay rằng tính cách <br />
nhân vật chủ đề câu chuyện thì không hề thay đổi, nhưng tất cả sẽ hiện lên rõ ràng đến <br />
mức trần trụi, nhạt nhẽo, tầm thường và toàn bộ cái gọi là chất thơ của câu chuyện sẽ <br />
hoàn toàn bị tiêu tan. Chỉ cần hình dung như thế chúng ta đã đủ thấy vị trí của hình tượng <br />
này đối với tác phẩm<br />
<br />
Vấn đề đặt ra với người viết là cần phải mô tả hình tượng này ra sao cho thật sống động, <br />
chân thực, lại phải chứa đựng những ẩn ý nghệ thuật. Vì thế, người nghệ sĩ cần phải sử <br />
dụng hai bút pháp song song. Đó là: vừa tả thực vừa tượng trưng hoá. Có nghĩa là biến <br />
một hình tượng sinh động thành một biểu tượng nghệ thuật. Nhà văn Nguyễn Minh Châu <br />
đã đáp ứng một cách hoàn hảo những đòi hỏi mang tính chất thách thức ấy.<br />
<br />
Đoc câu chuyện này chúng ta thấy bút pháp tả thực của Nguyễn Minh Châu tỏ ra rất cụ <br />
thể, giàu chất truyền cảm. Trước hết, trăng là hình ảnh gợi ra thời gian. Cuộc gặp gỡ của <br />
đôi trai gái này diễn ra vào đầu tháng, bấy giờ là trăng thượng tuần. Mảnh trăng khuyết <br />
gợi ra được quãng thời gian này một cách sống động. Mặt khác trăng là hình tượng gợi ra <br />
không gian. Đôi trai gái này hẹn nhau ở rừng già Trường Sơn. Đêm ấy trăng đã giúp cho <br />
Nguyễn Minh Châu mô tả thành một khung cảnh rất trữ tình Trăng gợi ra vòm trời cao <br />
lồng lộng và trong vắt, trăng phù lên khung cảnh thứ ánh sáng huyền ảo, thơ mộng làm <br />
cho tất. cả trở nên lung linh Đúng là khung cảnh dành cho tình yêu. Và chúng ta cùng thấy <br />
Nguyễn Minh Châu bám sát hình tượng này để tả nó như một nguồn sáng dọc theo câu <br />
chuyện tổ điểm cho nhân vật. Nhân vật Nguyệt đẹp nhất là khi có ánh trăng soi tỏ chiếu <br />
vào mái tóc và đọng đầy trên khuôn mặt.<br />
<br />
Nhưng nếu chỉ dừng lại ở những nét tả thực không thôi thì hình ảnh trăng có thể sinh <br />
động nhưng chưa có chiều sâu nghệ thuật. Chính bút pháp tượng trưng hoá mới làm cho <br />
hình tượng mảnh trăng trở nên đầy đặn. Có nghĩa là trăng không phải chỉ là trăng mà nó <br />
còn biểu tượng cho tuổi trẻ, vẻ đẹp của nhân vật Nguyệt, tình yêu của Nguyệt và Lãm. <br />
Mà tựu trung lại trăng là biểu tượng cho sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam trong <br />
chiến tranh.<br />
<br />
Làm thế nào mà Nguyễn Minh Châu có thể gửi gắm vào hình tượng trăng những ý nghĩa <br />
lớn lao đến vậy? Đầu tiên, chúng ta có thể thấy ngay rằng trăng được mô tả song song <br />
với Nguyệt thành một cặp hình tượng gắn bó với nhau, soi chiếu lẫn nhau, tuy hai mà <br />
một. Điều này đã bộc lộ ngay trong cách đặt tên nhân vật. Nguyệt chính là trăng. Hai hình <br />
tượng này cũng được mô tả một cách rất tinh tế. Ban đầu trăng hiện ra còn mờ nhạt, <br />
chưa rõ nét, ý thơ nó chỉ là một chi tiết rất phụ nằm bên lề cốt truyện. Càng về sau, <br />
chúng ta mới thấy trăng càng tỏ dần, sắc nét hơn và thâm nhập sâu hơn vào nội dung câu <br />
chuyện. Thậm chí, chúng ta có thể thấy trăng không chi là nguồn sáng mà trở thành nhân <br />
vật thứ ba của thiên truyện. Cũng như vậy, ban đầu Nguyệt ẩn mình trong bóng tối của <br />
thùng xe. Sau đó, Nguyệt cũng cứ hiện dần, hiện dần từng nét núp dưới ánh sáng và khi <br />
Nguyệt lên buồng lái ngồi thì trăng và Nguyệt cũng hoà nhập vào nhau. Và cuối cùng, cả <br />
hai hình ảnh trăng và Nguyệt đã đồng nhất trong tâm tưởng của Lãm. Khi trăng đã lặn, <br />
Nguyệt đã chia tay với Lãm nhưng Lãm vẫn cứ thấy hình ảnh Nguyệt với gương mặt <br />
lộng lẫy ảnh trăng hiện ra phía trước xe. Điều đó cho thấy trăng và Nguyệt không hề mất <br />
đi trong tình yêu của Lãm. Vầng trăng và gương mặt Nguyệt đã hoà vào nhau và sống mãi, <br />
lung linh mãi tươi tắn mãi trong tâm khảm của Lãm.<br />
<br />
Tác phẩm kết thúc, Nguyễn Minh Châu thấy cần phải phát huy cao hơn nữa bút pháp <br />
tượng trưng, để tạo ra một hình ảnh chốt gây ấn tượng đẹp và sâu trong tâm trí người <br />
đọc: ấy là hình ảnh sợi chỉ xanh óng ánh của đức tin và tình yêu lý tưởng nối liền tâm hồn <br />
đôi tình nhân chiến sĩ. Dường như nó cái sợi chỉ huyền thoại ấy cũng được xe kết <br />
bằng cái ánh trăng xanh đậm ấy. Tác giả đã tạo ra hình ảnh sợi chỉ xanh này để đặt nó <br />
trong quan hệ tương phản với hình ảnh cái cầu Đá Xanh đồ sộ. Những chiếc cầu đã bị <br />
bom Mỹ đánh sập. Còn sợi chỉ xanh mỏng manh kia thì chẳng đạn bom nào phá được. <br />
Một kết luận như vậy đã nâng ý nghĩa tượng trưng của hình ảnh mánh trăng lên một <br />
bước mới để mãi mãi ám ảnh người đọc.<br />