Đề bài: Mối quan hệ giữa hiện thực cuộc sống và tác phẩm nghệ thuật, cảm quan <br />
của người nghệ sĩ trong Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu.<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Bản chất của cái đẹp trong quan niệm của Nguyễn Minh Châu: Trong tác phẩm nghệ <br />
thuật, cả đối tượng biểu hiện, hình thức, ý tưởng đều hướng tới cái đẹp. Vì thế, trong <br />
Chiếc thuyền ngoài xa, quá trình khổ công săn tìm cái đẹp của Phùng cũng là quá trình <br />
sáng tạo nghệ thuật của người nghệ sĩ đích thực: luôn muốn tìm đến cái đẹp hoàn thiện, <br />
hoàn mỹ, mang tính lý tưởng.<br />
<br />
Cái đẹp trong nó đã bao hàm cái thiện: “Bản thân cái đẹp chính là đạo đức”. Tác phẩm <br />
nghệ thuật trong quan niệm của Nguyễn Minh Châu là sự đồng nhất của hai phạm trù, hai <br />
giá trị đó. Bức ảnh mà Phùng chụp được sau nhiều ngày khổ công suy nghĩ, tìm kiếm thực <br />
sự chứa đựng trong nó thế giới của cái đẹp mà người nghệ sĩ hằng khao khát: sự dung dị, <br />
đơn giản, hài hoà, hàm súc, gợi cảm xúc và suy tưởng sâu xa: “Mũi thuyền in một nét mơ <br />
hồ loè nhoè vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt <br />
trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc <br />
mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ. Tất cả cái khung cảnh ấy nhìn qua những cái <br />
mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới hình thù y hệt cánh một <br />
con dơi, toàn bộ khung cảnh từ đường nét đến ánh sáng đều hài hòa và đẹp, một vẻ đẹp <br />
thực đơn giản và toàn bích khiến đứng trước nó tôi trở nên bối rối, trái tim như có cái gì <br />
bóp thắt vào”.<br />
<br />
Với bức ảnh ấy, người nghệ sĩ đã phát hiện ra một bình diện cơ bản nhất, quan trọng <br />
nhất của thế giới: sự gắn kết hài hòa của sự sống, của con người, thiên nhiên và cuộc <br />
sinh tồn trên một con thuyền lặng phắc trước bình minh. Toàn bộ những hình ảnh ấy đều <br />
hàm chứa những ý nghĩa sâu xa, nhưng điều quan trọng là, trong tác phẩm của Nguyễn <br />
Minh Châu, sau khoảnh khắc tuyệt vời của sáng tạo nghệ thuật, dường như cuộc truy tìm <br />
chân lý, sự thật và cái đẹp vẫn chưa kết thúc. Tấm ảnh ấy không phải là sự lầm lẫn, ngộ <br />
nhận, dối lừa, nhưng cái thế giới ẩn chứa sau nó, cái thế giới mà nó mở ra vẫn còn là <br />
điều bí ẩn, với cả chính người nghệ sĩ. Đó là quan niệm nghệ thuật sâu sắc và độc đáo <br />
của Nguyễn Minh Châu. Bức ảnh đã hoàn tất, nhưng sự thật đằng sau bức ảnh vẫn là <br />
điều cần khám phá. Người nghệ sĩ không phải là người sở hữu toàn bộ sự thực, toàn bộ <br />
chân lý của cuộc sống. Anh phải luôn kiếm tìm chân lý, sự thật trong quá trình sáng tạo. <br />
Khoảnh khắc mà người nghệ sĩ nắm bắt được qua bức ảnh không phải là khoảnh khắc <br />
dối lừa, nhưng sự thật sau khoảnh khắc ấy là cả một thế giới nhân sinh đầy nghịch lí. Để <br />
thấu hiểu được thế giới ấy, người nghệ sĩ phải tiếp tục khám phá cuộc sống, khám phá <br />
sự thật ẩn sau cái khoảnh khắc mà anh ta đã thâu nhận được đầy bất ngờ. Bởi vì cái đẹp <br />
đồng nhất với đạo đức, đồng nhất với sự thật, không chấp nhận sự thô lậu cũng như thái <br />
độ nửa vời, hời hợt.<br />
<br />
Thế giới nhân sinh đầy nghịch lí và bi kịch ẩn chứa sau khoảnh khắc đột khởi của cái đẹp <br />
trong bức ảnh: Cần chú ý rằng, toàn bộ cái sự thật được phơi bày sau khoảnh khắc bấm <br />
máy của người nghệ sĩ không phải là sự phủ nhận cái đẹp mà người nghệ sĩ đã bất chợt <br />
thâu tóm được. Bởi lẽ, ngay trong phút bấm máy ấy, cái thế giới lặng phắc và đầy bí ẩn <br />
của con thuyền, những bóng người, màn sương hồng trong ban mai kia là toàn bộ cái thần <br />
của cảnh tượng, chợt hiện hữu, nhưng chưa được khai mở trong cái nhìn của người nghệ <br />
sĩ cũng như của tất cả những ai đứng trước bức ảnh – tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ của <br />
anh. Những gì người nghệ sĩ chứng kiến sau khoảnh khắc ấy là một cuộc khám phá tiếp <br />
theo, không hề đối nghịch với bức ảnh mà chỉ soi tỏ hơn bản chất của cái khoảnh khắc kì <br />
lạ, đột khởi mà người nghệ sĩ đã nắm bắt được nhưng chưa kịp thấu hiểu trọn vẹn. Sự <br />
thật mà người nghệ sĩ đã chứng kiến là một sự soi chiếu toàn bộ “cái đẹp tuyệt đỉnh của <br />
ngoại cảnh”, là sự giải mã thế giới biểu tượng mà anh vừa thu vào trong ống kính một <br />
cách xuất thẩn, đột ngột, chưa kịp thấu suốt các chiều kích khác nhau của nó:<br />
<br />
Sau khoảnh khắc lặng phắc là sự bùng nổ của xung đột, bi kịch: ống kính của Phùng đã <br />
thu được hình ảnh “người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui <br />
khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Đó là khoảnh khắc lặng phắc, dồn nén, chứa đựng <br />
một năng lượng tiềm tàng của thế giới nghệ thuật trong tác phẩm. Những gì anh nhìn <br />
thấy sau đó trên bãi cát là sự bùng nổ, sự phát lộ toàn bộ những xung đột, những năng <br />
lượng tiềm tàng ấy: người đàn ông độc dữ; người đàn bà bị hành hạ, chà đạp; đứa con <br />
trai nhỏ chống lại cha vì không thể chấp nhận được sự bạo hành khủng khiếp ấy. Sự “im <br />
phăng phắc” đã nổ tung. Đó là toàn bộ bi kịch của sự sinh tồn trên con thuyền trước bình <br />
minh. Bi kịch ấy được phơi bày ngay trên bãi cát, nơi con thuyền neo đậu, ngay dưới ánh <br />
ban mai màu hồng. Bi kịch ấy làm người nghệ sĩ choáng váng, phẫn nộ và cũng khiến anh <br />
phát hiện thêm một chiều kích nữa của đời sống: thế giới nhân sinh trên con thuyền nhỏ <br />
nhoi trước biển, trước ánh bình minh kia là một thế giới dữ dằn, đau đớn, cuộc mưu sinh <br />
và cộng sinh trên con thuyền đầy nhọc nhằn, cay đắng là sự xung đột không ngừng giữa <br />
phần nhân tính (gia đình) và thú tính (sự ngược đãi, bạo hành, chà đạp con người).<br />
<br />
Sau toàn bộ những xung đột dữ dội tưởng như không thể dung hoà, không thể chấp nhận <br />
được là bản chất sâu xa của đời sống: cuộc vật lộn và giằng co trên bãi cát, trong mắt <br />
Phùng – người vừa chụp bức ảnh con thuyền trong sương sớm – hiển nhiên là sự lộng <br />
hành, sự chế ngự của cái ác, của bạo lực. Cái thế giới nhân sinh ấy tưởng như tương <br />
phản hoàn toàn với thế giới nghệ thuật mà anh vừa thâu tóm trong bức ảnh nhưng thực <br />
chất, hai thế giới ấy không thể tách rời. Toàn bộ những gì diễn ra trên bãi cát chỉ là một <br />
chiều khác của bức ảnh, của những cảnh tượng mà người nghệ sĩ vừa nắm bắt được. <br />
Cuộc đối thoại giữa vị chánh án với người đàn bà, giữa người nghệ sĩ với người đàn bà <br />
lại mở ra một chiêu kích nữa của hiện thực. Cảm quan hiện thực sâu sắc của Nguyễn <br />
Minh Châu đã thể hiện rất rõ ở những chi tiết này.<br />
<br />
Sự tổng hòa của tất cả những chiều kích của đời sống trong thế giới nghệ thuật: Với hệ <br />
thống hình tượng nhiều tầng lớp khác nhau, Chiếc thuyền ngoài xa đã biểu hiện quan <br />
niệm nghệ thuật sâu sắc của Nguyễn Minh Châu. Người nghệ sĩ là người khám phá và <br />
biểu hiện bản chất đời sống ở những chiều kích khác nhau. Thế giới nghệ thuật là thế <br />
giới hàm chứa trong nó các tầng khác nhau của hiện thực.<br />
<br />
Cái đẹp, nghệ thuật đích thực không bao giờ tách rời cuộc sống của con người; người <br />
nghệ sĩ chân chính phải cất lên tiếng nói vì con người, đặc biệt là những kiếp người cùng <br />
khổ: Trưởng phòng yêu cầu Phùng mang về một tấm ảnh “thuần là tĩnh vật”. Cuối cùng, <br />
anh ta cũng được “bằng lòng” với tấm ảnh chụp cảnh bình minh vùng biển thơ mộng, <br />
lãng mạn. Nhiều “gia đình sành nghệ thuật” khác cũng treo bức ảnh đó ở vị trí trang trọng <br />
trong nhà họ.<br />
<br />
Nhưng tác giả của bức ảnh – nghệ sĩ Phùng – thì mỗi lúc “nhìn lâu” tấm ảnh toàn là tĩnh <br />
vật đó, bao giờ cũng thấy người đàn bà hàng chài đang bước ra khỏi tấm ảnh. Mụ xuất <br />
hiện với tất cả dáng vẻ lam lũ, cơ cực. Bằng những hình ảnh đó, Nguyễn Minh Châu <br />
khơi lên nhiều suy ngẫm về sứ mệnh của người cầm bút, thiên chức của nghệ thuật giữa <br />
cuộc đời bề bộn, ngổn ngang.<br />