intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

‘Đường về

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

39
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngoài trời lất phất mưa . Không biết thế nào mà năm nay tiết trời rét buốt . Sắp tết rồi mà chẳng ấm lên tí nào . Ngồi ngoài hiên nhà , cái lạnh khiến anh khẽ rùng mình . Chỉ vì về trễ mà cô vợ của anh lại đày đọa bắt anh ngủ ngoài hiên nhà như thế này đây

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ‘Đường về

  1. ‘Đường về
  2. Ngoài trời lất phất mưa . Không biết thế nào mà năm nay tiết trời rét buốt . Sắp tết rồi mà chẳng ấm lên tí nào . Ngồi ngoài hiên nhà , cái lạnh khiến anh khẽ rùng mình . Chỉ vì về trễ mà cô vợ của anh lại đày đọa bắt anh ngủ ngoài hiên nhà như thế này đây . Cái rét khiến anh ngồi co ro . Chẳng biết làm gì anh liền châm vài điếu thuốc rít lấy rít để . Nhưng điều đó cũng không thể nào xua tan được những giá lạnh trong tim anh . Lòng anh thắt lại . Xót xa . Anh chợt nghĩ . Nếu không là sai lầm của anh thì giờ đây anh không phải ở trong hoàn cảnh như thế này . Nhưng giờ đây anh chẳng thể thay đổi được gì hết , cũng không thể quay lại như ngày xưa ,chỉ có thể bước tiếp trên những sai lầm mà chẳng có đường về . Và rồi những hồi ức của anh ùa về … *** Anh nhớ vợ anh . Một người vợ nết na hiền thục chứ không phải cô vợ chua ngoa lúc này . Nói như thế nào cho đúng nhỉ . Vợ anh không đẹp nhưng lại là người sắc sảo , đảm đang và khéo léo mọi bề . Ngày xưa , xung quanh vợ anh có biết bao người theo đuổi .Thế nhưng ông trời lại khéo sắp đặt cho hai người thành đôi . Có lẽ đó là duyên số chăng ?
  3. Còn anh thì chẳng có gì ngoài một chút học vấn nổi trội . Lúc ấy có người nói anh vì tham giàu mà cưới cô ấy . Chỉ vì gia đình cô ấy khá giả hơn . Còn anh thì ngoài hai bàn tay trắng lại mang theo cái lí lịch chẳng lấy làm tự hào “ con của Ngụy ” . Ấy vậy mà cô ấy vẫn đến với anh bằng một trái tim chân thành . Và anh thầm cảm ơn ông trời đã mang cô ấy đến bên cạnh anh . Anh nhớ lúc vợ anh bụng mang dạ chửa đứa đầu tiên . Khó khăn mọi bề .Vợ anh phải vất vả ngược xuôi kí giấy xin cho anh đi học .(Dù gì vợ anh cũng là hiệu trưởng một trường mầm non lúc bấy giờ . Ít ra cũng có tiếng nói và dễ làm việc hơn một cái thằng mang cái danh “con của Ngụy” như anh .) Đi cả ngày trời trên chiếc xe đạp cuối cùng cũng kí được giấy tờ cho anh nhưng lại khiến bụng cô ấy đau dữ dội . Cô ấy khóc thảm thiết lo sợ đứa con chưa kịp chào đời đã rời bỏ cô ấy mà đi .Thế nhưng cuộc đời cũng không bạc đãi vợ anh . Mọi lo lắng cũng qua đi khi đứa trẻ chào đời mạnh khỏe , bình an . Nhưng những khó khăn mới lại cũng bắt đầu . Vẫn chưa có một tổ ấm riêng thực sự cho vợ và con anh . Anh cũng áy náy lắm . Vợ đã làm cho anh quá nhiều còn anh thì đến một ngôi nhà nhỏ bé cho vợ con anh cũng chưa lo nổi . Thử hỏi có ai vô dụng như anh không ? Hiểu được nỗi khổ của anh , mẹ vợ cho vợ chồng anh mảnh đất ở gần đó rồi phụ thêm cho anh việc xây nhà .Cũng tiện cho bà ngoại chăm nom cháu ngoại và con gái . Nhưng anh . Một người đàn ông , một người trụ cột của gia đình lại không lo nổi việc đó sao . Và
  4. anh cũng không muốn nhận quá nhiều ân huệ từ nhà vợ cũng như không muốn đánh mất sĩ diện và lòng tự tôn của một thằng đàn ông . Nhưng anh không biết rằng chính vì sĩ diện của bản thân mà anh đã vô tình ích kỉ với vợ và con anh .Nếu như ngày đó không vì sĩ diện hão đó có lẽ mọi chuyện đã khác rồi chăng ? Anh cũng không dám nghĩ đến nữa . Thế rồi anh cũng lo cho vợ anh được một tổ ấm nho nhỏ sau khi vỡ đất hoang trên đồi .Ngôi nhà yên vị trên một mảnh đất nhỏ vắng vẻ , xung quanh chỉ được vài ba ngôi nhà cách nhau chắc cũng 10 – 20 m . Anh ước tính chừng đó . Nó không thể so sánh với vị trí mà mẹ vợ đã cho vợ chồng anh . Nhưng dù sao nó cũng do một tay anh làm nên , nó giữ lại cho anh một chút tự tôn của người đàn ông . Anh đã nghĩ như thế đấy . Để vợ con đỡ vất vả , ngoài giờ giảng ở trường , anh trồng trọt thêm nhiều thứ quanh vườn nhà , cũng bán buôn kiếm đồng lời trang trải thêm cho cuộc sống . Cuộc sống bắt đầu chật vật thêm khi vợ anh mang đứa thứ hai lại bị giảm biên nghỉ việc . Mọi lo toan giờ một mình anh gánh vác . Người ta thường nói hôn nhân đi kèm với trách nhiệm và những nỗi lo cơm áo gạo tiền . Anh thấy đúng thật . Những nỗi lo và trách nhiệm khiến anh khổ sở và gần như nghẹt thở . Khi anh phải gánh vác gia đình nhỏ của mình , một phần lo cho cha mẹ và các em của anh . Chỉ hai từ trách nhiệm tưởng chừng như nhỏ bé ấy lại là cả một gánh nặng oằn vai anh . Mọi khó khăn anh cũng dần vượt qua khi anh xin được cho vợ một chỗ dạy hợp
  5. đồng gần nhà . Cuộc sống không quá dư dả nhưng cũng khá đầy đủ . Nhưng từ khi cuộc sống khởi sắc hơn bản thân anh lại thay đổi đến không ngờ . Những thói quen xấu nảy sinh trong chính con người vốn dĩ mộc mạc của anh trước đây . Rượu chè , cờ bạc dần dần là thói quen không thể thiếu trong anh .Có lúc không làm chủ được mình anh lại gây gổ với vợ con . Cho dù vợ có khuyên nhủ thế nào thì anh cũng làm lơ . Con gái út của anh nũng nịu bên tai anh nhưng chính anh cũng không hiểu được mình . Mặc dù thương con , có lúc bản thân mình áy náy nhưng rồi mọi việc đâu lại vào đấy . Ông bà ta nói chẳng sai mà , anh như ngựa quen đường cũ vậy . Và anh không biết bắt đầu từ lúc nào mà những ngã rẽ , những sai lầm của anh ngày càng nặng nề hơn . Anh cũng không biết phải nói như thế nào cho đúng nữa . Cuộc đời xô đẩy anh hay do ông trời khéo sắp xếp như thế . Hay chính bản thân anh không giữ được mình để cho những cám dỗ lấy đi trái tim của anh , con người của anh . Từ lúc vợ anh thi xét biên chế ở một ngôi trường xa nhà , một tuần mới về một lần thì anh đã không còn là anh nữa . Những ước muốn không thể kiềm nén khiến anh lại phạm phải sai lầm mà không thể tha thứ . Anh trót qua lại với một cô gái trong một cuộc vui quá đà với bạn bè . Nhưng anh không thể ngờ được sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy .Vợ anh đã biết tất cả . Anh biết vợ anh là một người phụ nữ nhu mì , vị tha .Cho dù trước đây anh đã nhiều lần sai nhưng vì giữ thể diện cho chồng , vì con cái mà vợ anh nhẫn nhịn chịu đựng và bỏ qua tất cả . Đã bao lần
  6. vợ anh viết đơn ly hôn nhưng chưa bao giờ đưa ra tòa .Anh biết tất cả những điều đó . Và cũng vì thế anh luôn ỷ lại . Lúc đó cũng vậy .Anh cứ nghĩ giờ con cái cũng đã lớn , lẽ nào vợ lại không giữ lại cho anh một chút thể diện , không phải vì anh thì cũng vì những đứa con của hai người . Nhưng anh đã nhầm . Bình thường vợ anh yếu mềm như thế , vị tha như thế nhưng có một điều mà vợ anh không bao giờ chấp nhận đó là người hai lòng , lừa dối vợ con . Sự kiên định của vợ lúc đó khiến anh chỉ có thể ngậm ngùi đặt bút vào đơn ly hôn mà thôi . Nhưng trong anh vẫn luôn ấp ủ một tia hy vọng cuối cùng là vợ sẽ suy nghĩ lại và bỏ qua cho anh lần này . Nhưng mọi thứ đã quá muộn . Anh chẳng thể thay đổi quyết định của vợ được nữa . Đứng trước phiên tòa anh và vợ đã khóc . Anh cũng không hiểu vì sao anh khóc . Mọi người chứng kiến đều thấy lạ . Họ chưa thấy đôi vợ chồng nào ly hôn lại khóc nức nở như thế . Con gái anh cũng khóc . Trong lòng nó có lẽ anh là một người cha rất tệ và xấu xa . Chắc nó hận anh và căm ghét anh nhiều lắm . Và anh biết nó sẽ chẳng bao giờ đồng ý ở với anh cho dù anh có giành quyền nuôi nó . Cũng đúng như anh tưởng tượng . Con bé chỉ khóc khi tòa lặp đi lặp lại câu hỏi “ Con sẽ chọn ở với ai ? ” . Sau cùng nó chỉ có thể thốt lên vài lời lí nhí “ Con muốn ở bên mẹ ” . Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng tại sao giờ đây từng câu nói của con bé cứ xoáy sâu vào tâm trí anh , như xé nát trái tim anh ra thành từng mảnh . Đứa con bé bỏng mà anh hết mực thương yêu cuối cùng cũng rời bỏ anh . Giờ anh mới
  7. thực sự ý thức được anh đã mất tất cả rồi . Nước mắt của anh giờ đây đã quá muộn màng , nó không thể níu giữ được vợ anh , con anh , không thể giữ được tổ ấm bé nhỏ vốn dĩ thuộc về anh . Vợ anh không giành lấy ngôi nhà mà chỉ chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng .Có lẽ cô ấy không đủ can đảm để đối mặt với ngôi nhà có quá nhiều kỉ niệm cũng như những kí ức đau buồn của cuộc đời mình . Ngày cuối cùng trước lúc cô ấy rời đi . Anh giống như một kẻ tử tù được ăn bữa cơm cuối cùng đầy đủ và lặng lẽ . Một tiếng nói cũng không ai buồn cất lên . Chỉ có những khoảng lặng vô hình . Lấy hết dũng khí anh cũng chỉ có thể nói được câu cuối cùng với vợ “ anh hy vọng sẽ có ngày chúng ta tái hôn ”.Vợ anh không nói gì , chỉ khẽ cười . Nụ cười chứa đựng biết bao xót xa , buồn tủi và oán trách . Anh vẫn nhớ trước lúc đi vợ còn cẩn thận ủi cho anh từng bộ áo quần rồi gấp ngay ngắn . Vợ anh vẫn thường làm thế mỗi ngày cuối tuần . Nhưng giờ đây anh không biết sẽ còn cơ hội cho anh có được giây phút này lần nữa hay không . Mọi suy nghĩ cứ ngổn ngang trong đầu anh lúc đó cho tới khi bóng vợ và con anh xa dần và rời khỏi tầm mắt anh . Ngôi nhà chỉ còn lại mình anh .Trống trải và cô đơn khiến anh suy nghĩ rất nhiều . Anh tự nhủ bản thân mình phải dứt bỏ những thói hư tật xấu , làm lại từ đầu để vợ và con anh lại quay về bên anh như ngày xưa . Nhưng ông trời cũng biết cách trêu ngươi con người thật đấy . Chỉ một tuần sau đó , cô gái đó tìm đến anh . Và cái gì
  8. đến tất sẽ đến . Một lần nữa anh lại không kiềm lòng được trước những ham muốn của bản thân . Lần này anh biết anh sẽ chẳng thể quay đầu lại được nữa .Chỉ có thể sai và tiếp tục sai . Phật dạy “quay đầu là bờ ” còn anh thì chẳng có bờ để mà quay đầu lại nữa rồi . Anh biết chắc vợ sẽ chẳng thể tha thứ cho những sai lầm nối tiếp sai lầm của anh lúc này . Anh cười cuộc đời khéo trêu đùa anh và cũng đang cười chính bản thân anh . Một người không giữ được trái tim mình lại chỉ có thể oán trách ông trời . *** Cuộc sống mới của anh bắt đầu cùng với cô vợ mới . Và dần dần anh cũng quên mất trách nhiệm của một người cha hay nói đúng hơn người vợ mới đã quản mọi thứ trong cuộc sống của anh . Giờ anh chẳng còn gì cả , muốn mua vài điếu thuốc cũng ngửa tay hỏi ả . Một điều mà chưa bao giờ xảy ra với anh lúc trước . Anh cười chua xót . Anh chưa bao giờ tin vào những chuyện tâm linh hay nhân quả .Thế nhưng giờ đây mối quan hệ nhân quả lại như ứng đúng vào con người anh . Và anh đang phải trả giá từng ngày bên cô vợ chua ngoa này . Mọi thứ trong nhà ả quản rất chặt . Tiền bạc anh cũng chẳng có giữ lấy một đồng thì có đâu lo cho con gái . Muốn mua cho con bộ quần áo cho năm mới hay một ít sách cho con hay cho con một ít tiền ăn quà vặt anh cũng không có . Chẳng cho
  9. con được thứ gì cũng chẳng làm được điều gì nên thân cho con . Trách bản thân anh thì được gì chứ . Anh chỉ có thể làm cho con anh hận anh thêm một chút , ghét anh thêm một chút để nó có thể dễ dàng xóa bỏ anh ra khỏi trái tim nhỏ bé đó . Để nó có thể mạnh mẽ vượt qua và sống tốt hơn khi không có anh bên cạnh nó . Càng nghĩ lòng anh càng quặn thắt , đau đớn . Đứa con mà anh yêu thương hơn cả bản thân mình giờ đây đến một cái nhìn ấm áp trìu mến , một tiếng gọi “ ba ”thân thương nó cũng không thể làm vì anh . Cuộc đời đã quá tàn nhẫn với anh hay chính anh đã tàn nhẫn với bản thân mình . Anh không nghĩ được nữa . Trước khi thi đại học vài ngày con gái có đến chào anh . Anh biết , chẳng dễ dàng gì mà con gái gặp anh . Nó là đứa rất ương bướng . Chắc cô ấy bảo nó đến . Cô ấy biết cách dạy con cư xử như thế đấy . Còn anh…? Đến cả một câu chúc nó thi tốt anh cũng không nói được , một câu hỏi thăm thông thường “ con khỏe không ? ” anh cũng không thốt ra được . Anh với nó cứ như hai người xa lạ nhưng lại không phải người xa lạ . Giữa hai người chỉ còn lại những khoảng cách vô hình . Và anh thấy mình thật tệ . Ngày con gái nhập học anh cũng không làm được gì cho nó cả .Một câu chúc mừng cũng không . Mọi thứ cô ấy đã lo cho nó rất tốt rồi nên anh cũng yên tâm . Còn anh chỉ là một kẻ vô dụng , một người cha vô sỉ , đến bản thân anh anh còn không làm chủ được nữa là . Mọi thứ phải phụ thuộc vào ả đàn bà ấy thì anh còn làm được gì , có tư cách gì mà lo cho con anh chứ .
  10. Những lúc khó khăn chắc con gái cần lắm bờ vai che chở của người cha nhưng lúc đó anh lại không ở bên cạnh con . Những niềm vui mà ngày trước con bé vẫn hay kể anh nghe giờ đây chỉ còn là những kí ức nhạt nhòa . Mọi thứ vui buồn trong lòng nó giờ đây anh không biết được . Nhưng anh biết những khó khăn khó mà làm nó chùn bước , anh nghĩ nó có thể vượt qua được . Nó vốn dĩ là con gái của anh mà . Nó mạnh mẽ hơn người ta tưởng tượng nhiều lắm . Anh luôn tự hào và kiêu hãnh vì điều đó . Và điều duy nhất anh có thể làm là từ xa dõi theo bước chân con đi , hy vọng nó sẽ sống tốt , sống thật tốt . Anh nguyện cầu cho con anh luôn bình an và mong ước những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với nó . *** Đã ba năm rồi anh chưa gặp lại con gái . Và có lẽ nó cũng không muốn nhìn thấy anh . Thế mà sáng nay anh vô tình gặp con bé . Nhìn ra dáng người lớn rồi cũng chững chạc hơn nhiều . Nó ở trước mặt anh là vậy nhưng anh cũng không nói được với con câu nào . Có gì đó như nghẹn lại ở cổ anh . Anh chỉ biết nhìn nó . Nhưng lúc bắt gặp ánh mắt như đanh lại pha lẫn một chút bướng bỉnh , cố chấp của nó anh chỉ có thể lảng sang nơi khác . Anh sợ ánh mắt ấy . Ánh mắt đủ để anh biết được những oán giận trong lòng con bé vẫn chưa nguôi ngoai .Tới giờ này nó vẫn chưa thể tha thứ cho anh . Cũng phải thôi . Anh đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của nó
  11. mà . Anh có gì xứng đáng để nó gọi anh một tiếng “ ba ” , anh có quyền gì bảo nó nhìn nhận anh kia chứ . Anh chẳng là gì cả . Anh tự mỉa mai và nguyền rủa mình . Nhìn lại . Anh mới thật sự thương xót cho bản thân anh . Nhà nhà rộn ràng đón tết , người người đoàn tụ quây quần với nhau , còn riêng anh ngồi đây . Nước mắt rơi đến đắng lòng , cảm giác tội lỗi , ân hận , day dứt , dằn vặt cứ bám riết lấy anh . Bên ngoài chỉ một màu của bóng đêm , tiếng mưa và những cơn gió rít lên từng hồi như len lỏi vào sâu thẳm trái tim anh lạnh buốt . Lặng lẽ . Anh ngồi đây bên hiên nhà của anh nhưng anh đã chẳng còn đường về cũng không thể tìm thấy đường về nữa rồi …
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2