Đề bài: Nét độc đáo trong nghệ thuật viết phóng sự hiện đại của Ngô Tất Tố thể <br />
hiện qua "Nghệ thuật băm thịt gà"<br />
Bài làm<br />
Là một trong những cây bút hiện thực phê phán có nhiều đóng góp cho nền văn học Việt <br />
Nam trước cách mạng tháng Tám, người ta biết đến Ngô Tất Tố không chỉ ở những tác <br />
phẩm truyện ngắn và tiểu thuyết viết về người nông dân và cuộc sống nông thôn mà còn <br />
cả ở mảng phóng sự ghi chép lại một cách chân thực và đậm chất văn học hiện thực đời <br />
sống của xã hội Việt Nam phong kiến thời bấy giờ. Trong số đó, có thể kể đến phóng sự <br />
“Việc làng” mà “Nghệ thuật băm thịt gà” là một tác phẩm tiêu biểu.<br />
Theo các nhà nghiên cứu, phóng sự là một thể tài ký, nguyên thuộc thể báo chí, sau đó <br />
được các nhà văn sử dụng như một thể loại văn học. Đặc trưng của phóng sự là sự kết <br />
hợp đậm nét giữa tính phát hiện và tính tự sự, tính xác thực và tính định hướng, tính thời <br />
sự nóng hổi của đề tài và tính sinh động của bút pháp người kể chuyện. Để viết phóng sự <br />
thành công, người viết phải bám sát vào cuộc sống phát hiện ra những sự việc, những <br />
vấn đề gay cấn có tính thời sự, có ý nghĩa xã hội sâu sắc, lật đi, lật lại vấn đề khiến cho <br />
nó trở nên thuyết phục đối với độc giả. Nếu phóng sự chỉ là một dạng báo chí thuần túy, <br />
tuổi thọ của nó thường không cao. Những thiên phóng sự lớn vượt qua sự sàng lọc khắc <br />
nghiệt của thời gian thường là những tác phẩm có sự kết hợp hài hòa với chất văn học. <br />
Người đọc không chỉ thấy ở đó các sự kiện như được sao chép một cách khô cứng mang <br />
tính thông tin là chính mà còn bắt gặp ở đó đậm tính nghệ thuật và sắc thái trữ tình. Nói <br />
đến nghệ thuật viết phóng sự của một tác giả nào đó cũng chính là việc chúng ta đề cập <br />
đến những đặc trưng này của phóng sự thể hiện trong tác phẩm của tác giả đó cũng như <br />
nét riêng của họ trong việc thể hiện những đặc điểm ấy.<br />
So với thế giới, chủ yếu là Âu Mỹ, phóng sự ở Việt Nam ra đời muộn. Phải đến đầu <br />
những năm 30 của thế kỷ XX phóng sự mới xuất hiện mà người mở đầu là Tam Lang với <br />
phóng sự “Tôi kéo xe”. Trong suốt khoảng thời gian từ đó đến năm 1945, Ngô Tất Tố là <br />
một trong số ít những người viết thành công nhất về mảng phóng sự. Tác phẩm của ông, <br />
tuy chưa đa chiều, phong phú và nhiều góc độ như cây bút phóng sự xuất sắc Vũ Trọng <br />
Phụng những cũng mang đậm dấu ấn của nghệ thuật viết phóng sự hiện đại, loại hình <br />
ngày càng có vai trò quan trọng trong xã hội hiện đại. Nằm trong “Việc làng”, “Nghệ <br />
thuật băm thịt gà” là một bài phóng sự ghi lại chân thực nạn “xôi thịt” ở nông thôn, phơi <br />
bày những hủ tục phong kiến bắt rễ vào đời sống đã trở nên đáng cười và đáng buồn như <br />
thế nào trong xã hội nông thôn trước đây, thể hiện trong buổi thực hiện lệ làng “chứa <br />
hàng xóm” ở nhà Vân Lăng và nghệ thuật chia cỗ của anh mõ làng tên Mới. Bằng ngòi bút <br />
phát hiện và miêu tả tỉ mỉ của mình, Ngô Tất Tố đã tái hiện lại tất cả những gì diễn ra <br />
như một thước phim quay cận cảnh, sinh động. Buổi “chứa hàng xóm” hôm ấy được ghi <br />
lại theo đúng trình tự thời gian và không gian. Việc chuẩn bị được bắt đầu từ lúc nửa đêm <br />
cho đến sáng sớm thì đã đâu vào đấy. Thành phần tham dự được tường thuật bao quát <br />
gồm đông đủ cả già trẻ, lớn bé, từ các cụ tai to mặt lớn trong làng đến những thằng “tí <br />
nhau”, mà lại “toàn là đàn ông cả”. Mới chỉ giới thiệu đến đó thôi nhưng ngòi bút của Ngô <br />
Tất Tố đã phản ánh được hiện thực về một xã hội chỉ tìm mọi cách để chia chác, bóc lột <br />
con người, một xã hội “”trọng nam khinh nữ” mà người phụ nữ không hề được coi trọng. <br />
Nhưng sự kiện được tác giả tập trung nhiều bút lực để miêu tả hơn cả vẫn là “nghệ <br />
thuật băm thịt gà” của anh mõ và ông ghi chép lại tất cả một cách tường tận. “Một người <br />
vừa lù lù bưng mâm xôi gà lên thềm và đặt vào chiếc phản giữa. Rồi một người khác để <br />
luôn lên đó hai chai rượu lớn. Con gà cũng không nhỏ lắm, ước chừng một người ăn cố <br />
mới hết, cỗ xôi vừa kíncái lòng mâm đồng, nó phải độ bốn đấu gạo!”. Tác giả đã đưa ra <br />
những số liệu xác thực về mâm cỗ: gà nhỏ, xôi ít để đối lập với những yêu cầu về việc <br />
là suất cỗ và thành quả của anh mõ sau đó. Điều thú vị là tác giả đang miêu tả tất cả <br />
những điều đó với một sự tò mò cao độ. Bản thân ông cũng không hề biết và không hề <br />
tưởng tượng được làm thế nào để một con gà và cỗ xôi nhỏ chừng ấy có thể chia thành <br />
hai mươi ba cỗ với cả thảy là tám mươi ba suất. Và dõi theo cặp mắt của tác giả, người <br />
đọc cũng tò mò muốn biết diễn biến. Một sự việc bình thường bỗng trở thành tình huống <br />
tạo sự thắc mắc và chờ đợi. Lời Vấn phóng sự đan xen tả và kể, với những mảng đối <br />
thoại ngắn phù hợp với thể loại tiểu thuyết nhưng lại có giá trị truyền tải thông tin lớn đã <br />
dựng lên sống động không khí chuẩn bị cho đám “chứa hàng xóm’ với những sắc thái <br />
riêng biệt của nếp sinh hoạt làng quê.<br />
Một trong những đặc trưng của nghệ thuật viết phóng sự là việc bám sát vào đời sống, <br />
lật đi lật lại vấn đề để nó trở nên thuyết phục đối với người đọc. Ngô Tất Tố đã rất <br />
thành công ở điểm này khi ông miêu tả tỉ mỉ và chi tiết cách làm cỗ nghệ thuật băm thịt <br />
gà của anh mõ. Cũng giống như trước đó, công việc lại tiếp tục được miêu tả cụ thể ở <br />
nhiều công đoạn: bưng bát đĩa, đổi thớt, mài dao, bày đĩa la liệt, chia xôi, thái lòng, chặt <br />
sỏ, chặt phao câu. Thủ pháp tâm lí và cách miêu tả cận cảnh, miêu tả một cách tỉ mỉ khiến <br />
cho người đọc như bị cuốn vào cảnh chia cỗ, phải chăm chú dõi theo từng hành động, <br />
từng lần đưa dao lên xuống của anh mõ. Cảnh pha sỏ và phao câu được miêu tả chậm với <br />
những động tác thành thục, và ngay sau đó là tiết tấu nhanh đều đặn và cũng hết sức <br />
thành thục khi băm mình gà ra làm 92 mảnh, được cảm nhận cả bằng thị giác, thính giác <br />
kết hợp với miêu tả, bình, ngôn ngữ tạo hình, tạo nhạc mang lại cho người đọc cảm giác <br />
chân thực như đang được tận mắt chứng kiến. Quả thực, nếu xét ở góc độ nghệ thuật <br />
hay nói như Ngô Tất Tố, xem việc băm thịt gà là một nghệ thuật thì người băm thịt gà <br />
đúng là một nghệ sĩ. Coi như vậy bởi cả làng, ngoài anh có cái “nghề gia truyền” đó ra có <br />
thể băm (chứ không phải là chặt) con gà một cách thành thạo: “Một tay giữ thỏi thịt gà, <br />
một tay cầm con dao phay, hắn băm lia lịa như không chú ý gì hết. Nhưng mà hình như tay <br />
hắn đã có cỡ sẵn, cho nên con dao của hắn giơ lên, không nhát nào cao, không nhát nào <br />
thấp. Mười nhát như một, có khi chỉ lên khỏi mặt thớt độ khoảng một gang, và cách cái <br />
ngón tay hắn độ vài ba phân. Tiếng dao công cốc đụng vào mặt thớt, nhịp nhàng như <br />
tiếng mõ của phường chèo, không lúc nào mau, cũng không có lúc nào thưa. Mỗi tiếng cốc <br />
là một miếng thịt gà băng ra”, và những miếng thịt gà lại có thể đều nhau và đẹp đến <br />
được như vậy. “Miếng nào cũng như miếng ấy, đứt suốt từ xương đến da, không còn <br />
dính nhau mảy may. Trông những miếng thịt gà của hắn bốc ra góc mâm, mới đẹp làm <br />
sao! Không giập, không nát, không bong da, nó giống như tập cánh con bươm bướm. Nếu <br />
để trước môi mà thổi, có thể bay được mười thước”. Cái độc đáo của phóng sự được thể <br />
hiện rất nhiều trong đoạn miêu tả đó, nó chứng tỏ cho ngòi bút miêu tả khách quan của <br />
Ngô Tất Tố, điều kiện quan trọng và cần thiết của thể loại phóng sự. Để người đọc có <br />
những phút giây say mê, thoải mái bay bổng bên bàn tay kheo léo của anh mõ nhưng vẫh <br />
không lúc nào lãng quên ý nghĩa phê phán những tệ nạn, hủ tục của xã hội phong kiến <br />
Việt Nam thời bấy giờ, đó chính là tài năng nghệ thuật của Ngô Tất Tố.<br />
Như đã nói ở trên, một phóng sự lớn vượt qua sự sàng lọc của thời gian thường là tác <br />
phẩm mà chất phóng sự hài hòa với văn học. Phóng sự của Vũ Trọng Phụng cuốn hút bởi <br />
ông viết về các vấn đề quốc nạn dưới hình thức của những câu chuyện kể, ghi chép lại <br />
được, có nhân vật, cuộc đời, số phận cụ thể và ngôn ngữ phóng sự đậm chất văn học. <br />
Nghệ thuật phãng sự trong “Nghệ thuật băm thịt gà” của Ngô Tất Tố cũng vậy. Phóng sự <br />
của ông không hiếm những đoạn miêu tả đậm chất nghệ thuật. Đó là cảnh “Ngoài sân <br />
trời tối như mực và mưa sùi sụt, nước mưa rả rích giội xuống đầu thềm, như thêm vẻ <br />
chứa chan cho mối tình cửu biệt.” trong cái đêm chuẩn bị diễn ra buổi “chứa hàng xóm’ <br />
của nhà Vân Lăng; đặc biệt là đoạn miêu tả cảnh anh Mới pha thịt như một người nghệ sĩ <br />
thực sự... Kết hợp với những chi tiết mang đậm tính hiện thưc, chúng làm cho ngòi bút <br />
phóng sự trở nên sinh động và đầy tính hấp dẫn. Nghệ thuật đó khiến cho bài phóng sự <br />
không trở thành một bài miêu tả, liệt kê thông thường mà trở thành một tác phẩm phóng <br />
sự nghệ thuật đầy hấp dẫn.<br />
Từ một mảng đề tài về “Nghệ thuật băm thịt gà”nằm trong chùm phóng sự “Việc làng”, <br />
Ngô Tất Tố đã không ngần ngại phơi bày hiện thực nhức nhôi của xã hội phong kiến <br />
Việt Nam trước cách mạng tháng Tám, một xã hội còn chứa đựng đầy những bất công, <br />
hủ tục lạc hậu, những nạn xôi thịt làm hạ thấp nhân cách và đạo đức con người khiến họ <br />
trở nên tầm thường và thật đáng phê phán. Phóng sự được viết lên bằng tài năng nghệ <br />
thuật trong việc miêu tả, bình giá, đưa ra ý kiến mang tính khách quan khiến cho nó vượt <br />
lên những phóng sự đơn thuần, thông thường khác, có ý nghĩa và giá trị lớn trong nền báo <br />
chí cũng như văn học Việt Nam trong quá khứ, hiện tại và sẽ là cả tương lai nữa.<br />