Đề bài: Phân tích nhân vật Bá Kiến trong truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao<br />
Dàn ý <br />
A/ Mở bài: Giới thiệu nhà văn Nam Cao và truyện ngắn Chí Phèo<br />
B/ Thân bài<br />
– Nam Cao phác họa chân dung của giai cấp bóc lột một cách đầy đủ nhất so với các nhà <br />
văn đương thời. Bá Kiến được đặt vào một vị trí trang trọng trong xã hội, khi nhà văn <br />
phác họa nên lai lịch của một kẻ già đời trong nghề bóc lột: gia đình bốn đời làm tổng lý, <br />
bản thân Bá Kiến từng là lý trưởng, chánh tổng; cha truyền con nối trong thủ đoạn đè đầu <br />
cưỡi cổ người khác. Uy quyền của Bá Kiến không phải chỉ bó hẹp trong phạm vi của <br />
một làng, mà “cụ Bá” là “bá hộ, tiên chỉ, chánh hội đồng kì hào, huyện hào, Bắc Kì nhân <br />
dân đại biểu” – đại biểu cho cả một bộ máy thống trị tay sai thực dân. Một nhân vật như <br />
thế, không thể là một kẻ hợm hĩnh và ngu dốt như Nghị Quế (“Tắt đèn” – Ngô Tất Tố) <br />
hay chỉ có tàn bạo và tham lam như Nghị Lai (“Bước đường cùng” – Nguyễn Công Hoan).<br />
– Nam Cao đã phác họa bản chất Bá Kiến bằng những chi tiết khó quên từ bên ngoài đến <br />
bên trong:<br />
+ Cụ Bá có tiếng quát “rất sạng” để “nắn gân người khác”, có kiểu cười Tào Tháo giòn <br />
giã và “bản thân cụ cũng tự hào hơn đời ở cái tiếng ấy”.<br />
+ Bên trong vẻ sang trọng là một con quỷ dâm ô, có tới bốn bà vợ mà còn đi cướp vợ <br />
người – khi còn làm lý trưởng đã không bỏ lỡ cơ hội ve vãn vợ Binh Chức.<br />
+ Nhưng điều nguy hiểm nhất ở Bá Kiến là tội ác đã được hắn nâng lên thành một nghệ <br />
thuật cai trị kẻ khác: “mềm nắn, rắn buông”, “dùng thằng đầu bò trị thằng đầu bò”, “nắm <br />
lấy đứa có tóc”, đặc biệt là những thủ đoạn rất nham hiểm: “Hãy vứt người ta xuống <br />
sông rồi hãy vớt nó lên để nó đền ơn, hãy đập bàn đập ghế đòi cho được năm đồng, <br />
nhưng được rồi hãy vất trả lại năm hào vì “thương anh túng quá”.<br />
+ Với tất cả các thủ thuật trị người ấy, Bá Kiến quả là một kẻ “khôn róc đời” và đã phá <br />
tan cơ nghiệp của biết bao gia đình, đập nát hạnh phúc của bao người. Đáng sợ nhất là <br />
chính những nạn nhân của Bá Kiến lại bị hắn biến thành những công cụ đắc lực của tội <br />
ác: Năm Thọ, Binh Chức – với bản tính lưu manh và đỉnh điểm là Chí Phèo – đã thành con <br />
quỷ dữ của làng Vũ Đại.<br />
– Để Chí Phèo đến nhà Bá Kiến vào chính giờ phút “cụ Bá” đan ghen với lũ trai trẻ vì “bà <br />
Tư phốp pháp, hai má hây hây…” và cụ đang có ý định “bỏ tù hết mấy thằng trai trẻ”, <br />
đoạn văn quả có thể làm chúng ta bật cười vì sự ghen tuông của một ông lão đã ngoài sáu <br />
mươi, nhưng ta bỗng giật mình vì chứng tích của sự ghen tuông đáng buồn cười ấy bỗng <br />
hiện ra: một thằng điên, một thằng say, một con quỷ dữ của làng Vũ Đại, sẵn sàng đâm <br />
chém bất cứ ai – ngày xưa nó cũng là một thằng trai trẻ…<br />
C/ Kết bài<br />
Tình huống tất yếu phải xảy đến đã được Nam Cao dày công chuẩn bị cho nhân vật của <br />
mình. Khi sự thâm hiểm và tàn bạo đã bị bóc trần, khi những tiếng cười và tiếng quát rất <br />
sang của cụ Bá không còn nắn gân người khác như mọi khi được nữa, đó cũng là khoảnh <br />
khắc thức tỉnh lương tri của một con người. Chí Phèo trong cơn say có những hành động <br />
thật đáng sở. Nhưng có một điều, tiếng nói vang lên “dõng dạc” lại là của một con người <br />
hoàn toàn tỉnh táo, của một anh Chí đang đòi lại quyền “làm người lương thiện” đã bị <br />
bọn cường hào như Bá Kiến tước đoạt. Sự thật được nói lên khiến Bá Kiến phải run sợ, <br />
“dịu dọng” để lảng tránh. Mặt nạ rơi xuống, Bá Kiến hiện nguyên hình là con quỷ dữ <br />
nham hiểu và hèn nhát đang cố trốn chạy sự trừng phạt của lương tri thức tỉnh. Nam Cao <br />
đã để cho Chí trong giờ phút ấy cất lên những lời đau đớn: “Ai cho tao lương thiện? Làm <br />
thế nào để mất những vết mảnh chai trên mặt này?”. Đó là nỗi đau đớn của một người đã <br />
bị chặn mất nẻo về với thế giới thân thuộc của Con Người, bởi những định kiến khắt <br />
khe của xã hội. Muốn trở về, Chí “chỉ còn một cách” là giết chết con quỷ dữ trong chính <br />
anh. Giờ phút Chí vung dao lên kết liễu đời Bá Kiến là hành động tất yếu phải xảy ra, sau <br />
đó chính anh phải tự sát đã là một câu trả lời của Nam Cao giải đáp rõ nguyên nhân bi kịch <br />
của người nông dân nghèo trong xã cũ – sự bế tắc, quẩn quanh vẫn đè nặng lên cuộc sống <br />
của họ.<br />
Bài làm <br />
Nhà văn Nam Cao có phần đã dựa vào những người thật việc thật ở quê hương mình để <br />
xây dựng truyện ngắn Chí Phèo. Đại diện cho giai cấp thống trị ở làng Vũ Đại chính là Bá <br />
Kiến. Qua nhân vật này, bộ mặt xấu xa tàn bạo của bọn cường hào, địa chủ bị phơi bày <br />
rất rõ nét.<br />
Không giống một số nhân vật địa chủ trong những tác phẩm khác của Nam Cao, ở Chí <br />
Phèo, Bá Kiến hiện lên với tư cách là một nhân vật điển hình hoàn chỉnh. Khi xây dựng <br />
nhân vật địa chủ nghị Quế keo kiệt, thô lỗ; Ngô Tất Tố đã miêu tả khá tỉ mỉ gia cảnh, rồi <br />
kể đến những hành động và ngôn ngữ của hắn trong Tắt đèn. Nhưng đối với Bá Kiến, <br />
nhà văn Nam Cao không hề tả diện mạo, chỉ nói đến tiếng quát “rất sang” và “cái cười <br />
Tào Tháo” mà y vẫn tự phụ hơn đời. Chỉ đơn sơ vài chi tiết nhưng ông đã tạo cho Bá <br />
Kiến một bề ngoài khá độc đáo, khiến người đọc khó quên. Tuy vậy, nhân vật này trở <br />
thành sống động cơ bản còn do tài miêu tả nội tâm sắc sảo, chân thật của tác giả.<br />
Nam Cao để cho Bá Kiến xuất hiện lần đầu tiên trước độc giả đúng lúc Chí Phèo say <br />
rượu, đến cổng nhà hắn rạch mặt, kêu làng ăn vạ. Cảnh tượng thật huyên náo, hỗn loạn. <br />
Vừa thấy Chí Phèo “nằm dài, không nhúc nhích rên khẽ như gần chết”, “thoáng nhìn qua", <br />
lão “đã hiểu cơ sự”; lão nhanh chóng tìm ra được kế sách thích hợp nhất để ứng phó. Với <br />
sự từng trải, lão biết rõ tác hại của đám đông này. Bố con lão thêm mất mặt, nếu để dân <br />
làng chứng kiến hành động thô tục của Chí Phèo. Lão cũng thừa biết tâm lý của thằng <br />
“đầu bò”, đám đông kia chính là hậu thuẫn kích thích để nó hung hăng hơn. Và, cũng cần <br />
phải có ít nhiều thời gian để Chí Phèo giã rượu, đỡ táo tợn. Vả lại, trước đám đông <br />
người, Bá Kiến khó có thể diễn thành công mánh khóe, mua chuộc, dụ dỗ. Muốn dụ dỗ, <br />
ắt phải nhún nhường. Đường đường là một cụ Bá hét ra lửa, mà để đám dân đen chứng <br />
kiến cảnh phải ngọt nhạt với một thằng cùng đinh thì còn ra thể thống gì? Bởi vậy, việc <br />
đầu tiên, Bá Kiến tìm cách giải tán đám đông. Trước hết, lão “quát mấy bà vợ”, và đuổi <br />
họ vào nhà. Chắc những người “tuôn đến xem” nghe tiếng quát “rất sang” này đủ hiểu: <br />
cụ Bá muôn đuổi khéo mình. Tiếp theo “quay sang bọn người làng”, Bá Kiến dịu giọng <br />
hơn một chút “cả các ông các bà nữa, về đi thôi chứ! Có gì mà xúm lại thế này?”. Đến <br />
đây, tất nhiên, “không ai nói gì, người ta lảng dần di”. Cho dù vừa tò mò, vừa hả hê, <br />
nhưng họ vẫn nể, vẫn sợ cụ Bá. Vả lại, ngay vợ của cụ cũng phải giở giọng đường mật, <br />
gọi đầy tớ cũ của mình, nay như đã biến thành con vật gớm ghiếc bằng “anh”, vồn vã <br />
mời Chí Phèo “vào nhà uống nước”. Chưa đủ, cụ “tiên chỉ làng Vũ Đại”, “khét tiếng trong <br />
hàng huyện”, còn nhận có họ hàng với anh cùng đinh này “rồi giết gà mua rượu cho hắn <br />
uống, xong lại đãi thêm đồng bạc để về uống thuốc..”. Chỉ cần Chí Phèo ngồi lên, Bá <br />
Kiến biết là đã thắng. Tuy vậy, cụ vẫn quát mắng lí Cường, sau khi đã “đưa mắt nháy <br />
con một cái”.<br />
Với cách cư xử của lão, chứng tỏ bá Kiến đã đi guốc vào bụng dạ Chí Phèo lúc này: ưa <br />
phỉnh nịnh, ham cái lợi trước mắt… Rốt cuộc, Bá Kiến “khôn róc đời” đã đạt được cả hai <br />
mục đích: vừa tạm dập tắt ngọn lửa hờn căm trong con người Chí Phèo, vừa chuẩn bị <br />
biến Chí Phèo thành tay sai lợi hại. Trong mọi tình huống tên cường hào này đều hiện rõ <br />
cái bản chất xảo quyệt lọc lõi , nó được thể hiện một cách rất sinh động. Già đời đục <br />
khoét, đè đầu cưỡi cổ nông dân, cụ Bá đã đúc rút được nhiều kinh nghiệm phong phú, <br />
trong “cái nghề làm việc quan”. Phải biết “thế nào là mềm nắn rắn buông”. Hãy ngấm <br />
ngầm đẩy người ta xuống sông, nhưng rồi lại dắt nó lên để nó đền ơn. Hãy đập bàn đập <br />
ghế đòi cho được năm đồng, nhưng được rồi thì vứt trả lại năm hào, “vi thương anh túng <br />
quá!”. Cụ có không ít thủ đoạn thâm hiểm “trị không được thì cụ dùng”. “Cụ nghĩ bụng: <br />
cũng phải có những thằng đầu bò chứ? Không có những thằng đầu bò. thì lấy ai trị những <br />
thằng đầu bò?”. Cái nham hiểm ghê tởm của nhân vật này là ở chỗ tìm cách cho lũ đàn <br />
em, hoặc đám dân làng “sinh chuyện” tức là đốt phá, chém giết lẫn nhau, để lão “có dịp <br />
mà ăn!”<br />
Bá Kiến đã vận dụng triệt để những kinh nghiệm đó để biến Chí Phèo – một thanh niên <br />
chất phác, tự trọng và khỏe mạnh thành “con quỷ dữ làng Vũ Đại”, sẵn sàng theo lệnh <br />
hắn để đi đâm chém, rồi phải kết liễu cuộc đời mình một cách thảm khốc. Rõ ràng, bi <br />
kịch của Chí Phèo đã góp phần quan trọng hoàn thiện chân dung gian hùng của Bá Kiến.<br />
Bên cạnh việc khắc họa sinh động sâu sắc bản chất lọc lõi, xảo quyệt. Nhà văn Nam Cao <br />
đã vạch trần nhân cách bỉ ổi của “tiên chỉ làng Vũ Đại” trong những mối quan hệ kín đáo. <br />
Và tác giả tài năng là ở chỗ: khi cần đặc tả sự lợi dụng đê tiện và thói dâm ô vô độ của <br />
tên cường hào này, ông đã bỏ qua nhiều chi tiết rất phong phú, rất cụ thể và sinh động <br />
của nguyên mẫu. Lý Bính ở làng Đại Hoàng. Ngay cái việc gỡ gạc của cụ lý đối với <br />
người đàn bà vắng chồng và có tiền, lẫn máu ghen tuông của hắn cũng chỉ được lướt qua. <br />
Tác giả để có mấy dòng tả ý nghĩ cụ Bá về người vợ trẻ và đẹp… nhưng vẫn đủ sức <br />
khắc sâu trong người đọc một nhân cách bỉ ổi và thảm hại.<br />
Như vậy, Bá Kiến vừa mang bản chất chung của giai cấp địa chủ cường hào, vừa có <br />
những nét riêng biệt sinh động không giống bất kì một tên địa chủ nào trong văn học. <br />
Điều đó giải thích vì sao hắn luôn được chúng ta nhắc đến, khi cần ám chỉ một kẻ có <br />
quyền lực, gian hùng và nham hiểm.<br />
Bằng nhân vật Bá Kiến, nhà văn Nam Cao đã ghi nhận những thành công mới mẻ trong <br />
việc xây dựng nhân vật. Điều này chứng tỏ sự tiến bộ đáng kể của ông nói riêng, phương <br />
pháp sáng tác hiện thực ở giai đoạn 1939 – 1945 nói chung.<br />
<br />