NI DUNG CA KHÁI NIỆM "VĂN HÓA"
TRONG VĂN CHƯƠNG MÁC-XÍT HIỆN ĐẠI
Minh Chi
Viện Văn Hóa
Nói chung, các khái nim vvăn hóa đều nhm gii quyết bng cách này hay bng
cách khác ba vấn đề bản sau đây:
Th nht: là vấn đề quan h giữa con người và thiên nhiên.
Th hai: là vấn đề quan h giữa văn hóa và xã hi.
Th ba: là vấn đề quan h giữa văn hóa và con người.
Điểm xut phát hầu như nhất trí ca các hc gi Mác-xít sđi lp gia thiên
nhiên, tn tại trước khi con người xut hin, thiên nhiên sau khi con
người xut hiện tác động của con người. Văn hóa chính đã chu stác đng
của con người, loi thiên nhiên th hai. S phân bit gia thiên nhiên thun túy
thiên nhiên thhai đã xut hin ksm t thế k18, trong văn chương khoa
hc của phương Tây, nói chính xác hơn tức là ca Tây Âu.
Da vào s phân biệt bản đó, các nhà khoa hc Viết như N. N.
Cheboksarov và I. A. Cheboksarova đnh nghĩa văn hóa như "tất c nhng gì do
con người to ra, trong quá trình lao động chân tay trí óc để tha mãn nhng
nhu cu vt cht và tinh thn khác nhau ca ."
(N. N. Cheboksarov và I. A. Cheboksarova –Dân tc, chng tộc, văn hóa. Mátxcơ
va 1979, trang 171. Nga Văn).
S đối lp giữa thiên nhiên văn hóa, từng được triết hc cđiển xác nhn,
sở khoa hc của nó, được nhiu hc gi Mác-xít hiện đại đồng tình. Thí d,
hc gi Viết ni tiếng, M. S. Kagan trong cun "Hoạt động của con người" .
Đúng như vậy, văn hóa chỉ tr thành mt hiện tượng thc vi s xut hin ca con
người cùng phát trin vi s phát trin ca hội loài người. Tuy nhiên, t s
đối lập đó giữa văn hóa thiên nhiên, nổi bt hai vấn đề, cũng không kém phn
quan trng, th nhất nên chăng, bao gồm trong khái nim "văn hóa" tất c
mi thdo con người to ra, k c nhng hu qu "tiêu cc" ca hot động đó.
như vậy hai khái nim "văn hóa" "xã hội" đồng nghĩa hay khác nghĩa. Thứ
hai, sđối lp giữa thiên nhiên văn hóa, tht sđúng đắn hay không, v
mt lý thuyết cũng như phương pháp luận?
đây, cần nh li nhận xét hoàn toàn đúng đn của Ăng-ghen trong tác phm
"Bin chng pháp ca t nhiên": " Chúng ta không phi ng tr thiên nhiên theo
kiu mt k chiến thng ng tr mt dân tc xa lạ, hoàn toàn trái ngược li,
chúng ta, vi tht máu b óc của chúng ta, đu thuc v thiên nhiên, s khác
nhau vi thiên nhiên ch chỗ, trái ngược vi các loài sinh vt khác, chúng ta
khnăng biết được nhng quy lut ca thiên nhiên, và áp dng chúng mt cách
thích đáng."
(Mác-Angen toàn tp. Cun 20, trang 469).
Nói mt cách khác, hoạt động ci to thiên nhiên của con người ch hiu qu,
khi hoạt động ci to y phù hp vi quy lut khách quan ca thiên nhiên.
Hơn nữa, không được quan niệm thiên nhiên như một m hin tượng hỗn độn,
phi đạo lý, hoạt động của người, như một sinh vt trí, sđem trật t
yếu t trí vào cái m hỗn độn đó. Ngay từ thế k 19, qua nhng phát hin khoa
hc, nhiu hc gi vào thi kỳ đó đã sm nhận định rng thiên nhiên, vũ trụ không
phi là s tp hp hỗn độn ca nhng hiện tượng và vt th, mà là c mt h thng
động, đặc biệt, được chi phi bi nhng quy lut khách quan cht ch.
vy Ang ghen, trong cun "Bin chng pháp ca t nhiên" viết: "Toàn b
thiên nhiên chúng ta biết được, to thành mt loi h thng, mt khi nhng
chui vt th, và chúng tôi hiu t vt th đây bao gồm tt c mi thc th vt
cht, t các vì sao cho đến các nguyên t."
Đúng như vậy, chúng ta không th nói tt c mi stác động của con người vào
thiên nhiên đu biu hiện văn hóa, văn hóa. Không th gọi văn hóa được,
nhng sa mc do hoạt động ý thc của con người to ra, khi khai thác thiên
nhiên ba bãi, cũng không thể gọi văn hóa hay biu hin của văn hóa được, khi
dưới chiêu bài công nghiệp hóa, người ta đầu độc, làm ô nhim nghiêm trng
không khí, nước đất, khiến cho bao nhiêu ging loài hu ích khác phi dit
chủng. Con người gọi văn minh của phương Tây, thực ra đã một thái độ
không văn minh, không văn hóa đối vi thiên nhiên, khi hđối đãi vi thiên nhiên
chnhư địa bàn, môi trường hot động sn xut ca h, t đó, họ th
mc sc bòn rút khai thác tối đa tất c nhng h muốn, đ tha mãn lòng tham
không đáy của họ. Nhưng để đối phó, để tr thù li nhng hoạt động vô ý thc ca
con người, thiên nhiên đã dội lên đầu con người bão táp ca sc mnh vũ trụ, nào
đất màu m tr thành sa mc, nguồn nước ăn, nước sinh hot b khô kit, thiên
nhiên hn hán, lt li liên tc và ngày càng nghiêm trng, giông tố, động đất v.v…
mưa gió không thuận hòa.
Các Mác, vi thiên tài vin kiến ca mình đã sớm khuyên chúng ta nên đối đãi vi
thiên nhiên như cái "thân thcơ" (corps non organique) của mình, con
người cũng phải săn sóc như cái thân th hữu cơ của mình vậy. Nhưng cái thân th
y li không phi s hu riêng ca cá nhân ai, ca toàn th loài
người, k c ca các thế htương lai nữa. Do đó, thái độ của người đối vi thiên
nhiên, gián tiếp chính thái độ đối với đồng loi, đối vi những người khác,
nghĩa là một thái độ hội, thái độ đy nhân tính. Ch vi một thái độ như vy,
nhân loi mi hy vng thiết lp mi quan h hài hòa giữa con người thiên
nhiên. Đó thái độ của con người tht s văn minh, thật svăn hóa đối vi
thiên nhiên. V mặt này, theo tôi, người phương Tây thể học được nơi người
phương Đông, đặc biệt người Ấn Độ người Nhật, thái đ tôn trng, th
nói "tr tình" nữa đối với thiên nhiên, thái đđó xuất phát t nhn thc trc
quan của người phương Đông tlâu đi vn xem mình như một b phn không
th tách ri của thiên nhiên, người con đẻ lt lòng trong thiên nhiên, ln lên trong
thiên nhiên, như trong lòng ca bà m hin vy.
Quan h giữa văn hóa và xã hi
Văn hóa đã "thiên nhiên thhai" do con người to ra, thì hi, cũng do con
người to thành, phải chăng cũng đng nghĩa với văn hóa. Đó hai từ ngnhưng
cùng mt nội dung chăng? Như vậy quan h giữa văn hóa xã hi s không còn
thành vấn đ nữa. Đó quan đim ca hc gi Viết N. A. Maizel, trong cun
"Văn hóa, văn minh, khoa học", tp các vấn đphương pháp luận nghiên cứu văn
hóa (Leningrad, 1978, trang 69). Maizel cho rằng "văn hóa thể hin sđối lp gia
hi thiên nhiên, khác hn với thiên nhiên, đặc điểm ca màu sc
không phi "t nhiên" "nhân to". Hc gi Bungari, A. Soikov, trong bài
"Ch nghĩa xã hội như một loi hình văn hóa và văn minh mi" (tp chí
Novovren (Thi mi) s 5 tp 2 trang 78 Sofia), cũng cùng một quan điểm như
vy. Thế nhưng, nếu như các quan đim ca các tác gitrên đúng đắn, thì vn
đề v quan h giữa văn hóa xã hi s không còn đặt ra na, thm chí, văn
hóa học (culturelogie) như là một b môn khoa hc cũng mất quyn tn ti, bi
thuyết vvăn hóa tc thuyết v hi, lch svăn hóa cũng tc lch s
xã hi.
Thế nhưng, trong vòng 15-20 năm tr lại đây, quan điểm văn hóa như một thc
th riêng bit, mt h thng hoàn chnh gm nhng yếu t liên quan vi
nhau tác động ln nhau, ngày càng chiếm ưu thế trong các giới đông đo các
nhà hi hc, triết học, văn hóa học, lch svăn hóa. đến nay, quan điểm đó
hầu như đã hoàn toàn thng thế, không còn ai lên tiếng Liên cũng như
các nước hi ch nghĩa khác, bênh vc quan điểm đối lp, tức quan điểm
đem văn hóa đồng nht vi hi. Thế nhưng, một khi đã nói văn hóa một h
thng riêng bit, thì h thống đó được cấu thành như thế nào và chức năng của
gì? quan h giữa văn hóa như một h thng, vi hội như thế nào? Các
vấn đề này li gây ra tranh lun sôi ni trong gii hc thuật, đặc bit vấn đề nn
văn hóa xã hi ch nghĩa là mt h thống như thế nào, kết cu và chức năng của
nó là gì, và nó khác vi các h thống văn hóa tư bn ch nghĩa, phong kiến, và tin
phong kiến như thế nào.
Có thkhái quát hóa các quan đim khác nhau v vấn đề này như sau:
1/ Quan điểm văn hóa một tng th giá tr vt cht và tinh thn. Hc giViết
A. A. Zvorkin thnói đại biu cho quan điểm này. Trong cun sách "Xác
định văn hóa vị trí ca nền văn hóa vật cht trong nền văn hóa nói chung"
(Mátxcơva, 1964, trang 3), tác giả định nghĩa văn hóa "là tt c nhng gì do người
to ra, khác vi nhng gì do thiên nhiên cung cp." Nhiu tác gi khác cũng đồng
mt quan điểm định nghĩa văn hóa như một h thng giá trị. (Xem đnh nghĩa
văn hóa trong cuốn "TĐiể Triết Học" Mátxcơva 1968). Trong nội bộ trường phái
này, có mt s hc gi hiểu văn hóa theo nghĩa hẹp, ch bao gm nhng giá tr tinh
thần đạo đức thôi, tđó, sinh ra hai khái niệm văn hóa vật chất văn hóa
tinh thần, như hai hiện tượng tn ti song song và quan h vi nhau. Mt s
hc gi cho rằng văn hóa bao gồm toàn b nhng giá tr tinh thần do người sáng
to ra, không k ca ci vt cht các loi ca ci khác. H cũng theo quan điểm
đối lập văn hóa với thiên nhiên, nhưng h không đồng nhất văn hóa với thiên